Nhưng hắn ta đã bị xét xử, đã bị nhấn chìm xuống biển một ngày một đêm.
Thần linh che chở cho hắn ta, quy tắc của tổ tiên bảo vệ hắn ta.
Các dân đảo cũng không làm gì được hắn ta. Jame có thể tiếp tục ở lại trên đảo, hiên ngang đi lại trong thành phố, còn người trên đảo, còn phải cung phụng hắn ta như vị thần.
Jame từ boong tàu đi lên cây cầu, đón mặt trời phía Đông, hát lên lời ca tụng:
“Khuôn mặt của ăn từ bóng tối dâng lên, ráng mây phủ khắp bầu trời, đón ngọn lửa của bạn, thế gian vui mừng… bạn khiến sao sáng ẩn lui, bạn khiến đại địa sáng bừng, bạn là vua của chúng thần, đón ngọn lửa của bạn,chúng ta đi về hướng bất tử…”
Trong lời hát cầu nguyện của hắn ta, một vầng mặt trời lơn nhô lên trên biển.
Mọi người phát hiện, mặt trời này, hình như còn to hơn bình thường rất nhiều.
Còn Jame, trong ánh huy hoàng của mặt trời, tạo ra một bóng cắt. Xung quanh bóng cắt màu đen là một vòng ánh sáng màu vàng thần thánh.
Đúng lúc này, bỗng nghe một giọng nói vang lên.
“Tôi không phải là người của đảo Cửu Long, không cần quan tâm đến quy tắc của đảo Cửu Long, tôi có thể giết anh”.
Lý Dục Thần đi ra khỏi đám đông trên bờ biển, chậm rãi đi lên cầu.
Jame nghe thấy tiếng nói liền ngừng hát cầu nguyện, quay người lại.
Hai người đứng đối diện nhau, một cây cầu trải dài ngăn cách ở giữa.
Người trên bờ biển bị ánh nắng mặt trời khổng lồ trên biển làm chói mắt khó chịu, không nhịn được nheo mắt lại.
Đa số bọn họ đều không quen biết Lý Dục Thần, chỉ thấy là người lạ, nói không phải là người của đảo Cửu Long, thì khách đến từ đâu?
Một kẻ ác ma bị dìm xuống biến, được thần thánh che chở, sống quay về. Một người từ vùng khác đến, nói muốn giết người đại diện của thần thánh sống quay về này.
Dân trên đảo, có người vỗ tay hô tốt, có người lẩm bẩm trong lòng.
Trong ánh mặt trời chói mắt, họ chỉ nhìn thấy hai bóng dáng màu đen và màu vàng, nhất thời không thể phân biệt được ai là ác ma, ai là sứ giả của thần thánh.
Ngược lại là người trên con tàu hành hình, nhìn từ hướng đó, nhìn thấy ánh nắng chiếu trực diện vào Lý Dục Thần, cả người sáng rực và chính khí.
Trữ Phượng Toàn mừng thầm trong lòng. Người của đảo Cửu Long không thể làm hỏng quy tắc của tổ tông, nhưng Lý Dục Thần không cần phải tuân thủ. Anh đứng ra, lần này, Jame chết chắc rồi.
Đương nhiên, trong lòng ông ta cũng vẫn nghi hoặc, rốt cuộc Jame làm sao sống được? Chẳng lẽ thực sự là thần biển che chở, không cho hắn ta chết?
Jame cũng nhìn trực diện Lý Dục Thần.
Đây là khuôn mặt lạ, hắn ta chưa từng gặp.
Hắn ta hiếu kỳ hỏi: “Anh là ai?”
“Người đến giết anh”, Lý Dục Thần thản nhiên nói.
Jame giơ tay dùng ngón tay khẽ đẩy kính trên sống mũi, trông vẫn nho nhã, thanh lịch như vậy.
“Tôi là người được thần chọn, anh xem, tôi bị nhấn chìm xuống biển một ngày một đêm mà cũng không chết”, hắn ta nói.
“Thế thì đã làm sao?”
“Anh không thể giết hại một người được thần chọn, thần sẽ không vui”.
“Thế thì đã làm sao?”
Jame ngẩn người một lúc, hiển nhiên không ngờ tên đối diện lại lặp lại cùng một câu, mà câu này rất có trọng lượng, khiến hắn ta không thể không đáp lại.
“Nếu thần không vui, sẽ cho lửa thiêu cháy nhân gian, nhân gian sẽ biến thành địa ngục”.
Hắn ta nói rất lớn tiếng, hiển nhiên là muốn cho dân đảo trên bờ đều nghe thấy.
Quả nhiên các dân đảo đều sợ hãi.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Ha ha, vậy thì thần cũng xấu tính quá, thần xấu tính như vậy, không thờ phụng cũng được”.
Jame lắc đầu, mơ rộng hai cánh tay hô lớn: “Thần à, xin tha thứ cho sự ngu dốt của anh ta! Thần nhìn anh ta đi, đang thương biết bao!”
Ánh mắt trời liền trở nên càng chói mắt trong tiếng hô của hắn ta.