Vương Bách Xuyên cười thầm trong lòng, tên nhóc nhà họ Sở này đúng là quá sốt ruột. Rõ ràng Tần Thụ Nghĩa đang dò xét bọn họ, Sở Triết sốt ruột như thế đã vạch trần hết nhà họ Sở ra rồi. Xem ra, bọn họ rất sợ nhà họ Lý vùng lên.
Vương Bách Xuyên tính toán trong lòng, bây giờ nhà họ Na đứng ở phía nhà họ Lý, nhà họ Tiêu không rõ thái độ, nhà họ Sở thì ở phía đối lập với nhà họ Lý. Cộng thêm Tần gia, trước mắt xem ra thế lực chống Lý vẫn rất lớn.
Bây giờ thái độ của nhà họ Vương sẽ rất quan trọng. Nhà họ Vương vốn chính là đứng đầu thủ đô, nếu như nhà họ Vương kết minh với nhà họ Lý, vậy cục diện sẽ rất bất lợi cho hai nhà Tần Sở.
Đây cũng là mục đích hôm nay Tần Thụ Nghĩa hẹn ông ta tới.
Vương Bách Xuyên bất động như núi. Càng vào những lúc như thế này, ông ta càng không thể tỏ thái độ. Chỉ có không tỏ thái độ mới có thể đứng ở thế bất bại, mới có càng nhiều cơ hội đàm phán thu lợi.
Tần Thụ Nghĩa cũng đã nhìn ra, mỉm cười nói với Sở Triết: "Tôi xin nhận ý tốt của cậu Sở. Chuyện của Tần môn, Tần môn tôi sẽ tự giải quyết, không cần cậu phí tâm".
Sở Triết vô cùng thất vọng, càng về sau càng có mấy phần giận dữ, nhưng hắn ta là vãn bối, không thể thể hiện ra được, chỉ có thể giận dữ cáo từ.
Chờ Vương Bách Xuyên và Sở Triết đều rời đi, người hầu tới thu dọn bàn trà, Tôn Trường Hải và Phan Vân Long đi đến.
Phan Vân Long hỏi: "Sư phụ, vừa rồi vì sao người không đồng ý với cậu Sở?"
Tôn Trường Hải cười nói: "Tần gia không thể yếu thế được! Vương Bách Xuyên không tỏ thái độ, chúng ta chỉ bắt tay với mỗi nhà họ Sở cũng vô dụng. Tần gia càng tỏ ra tự tin, bọn họ sẽ càng có khả năng đứng ở cùng một trận tuyến với chúng ta. Tần gia càng cầu cạnh bọn họ, bọn họ sẽ càng có khả năng phản chiến về hướng ngược lại. Vân Long, cậu phải biết, ở trong mắt những thế gia hào môn này chỉ có làm ăn buôn bán, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách".
Tần Thụ Nghĩa cười haha một tiếng: "Người hiểu tôi chỉ có Trường Hải".
"Thế nhưng chưa chắc Sở Triết đã hiểu được ý của người", Phan Vân Long nói.
"Hắn ta không rõ, Sở Chấn Thanh kiểu gì cũng sẽ rõ", Tần Thụ Nghĩa nói.
Tôn Trường Hải bỗng nhiên nói: "Tần gia, tôi tìm được một người, có lẽ sẽ có ích với chúng ta".
"Ồ, người nào?", Tần Thụ Nghĩa hiếu kỳ, từ trước đến nay Tôn Trường Hải vẫn luôn ổn trọng, sẽ không tùy tiện đề cử người vô dụng.
Tôn Trường Hải đi ra ngoài, rất nhanh đã dẫn một người đi vào.
Người này khoảng năm mươi tuổi, nhìn qua có vẻ rất già dặn, cũng không né tránh ánh mắt của Tần Thụ Nghĩa, cúi người chào: "Tần gia, tôi tên là Lạc Minh Sa, đã từng làm quản gia cho nhà họ Lâm ở thành phố Hòa mấy năm. Muốn xin được Tần gia thu lưu, thưởng cho chút cơm ăn".
"Nhà họ Lâm ở thành phố Hòa...", Tần Thụ Nghĩa lẩm bẩm: "Có phải Lâm Mộng Đình chính là người của nhà họ Lâm ở thành phố Hòa không?"
Lạc Minh Sa nói: "Vâng, Lâm Mộng Đình là cháu gái của Lâm Thượng Nghĩa, tôi làm quản gia ở nhà họ Lâm, gần như là nhìn cô ta lớn lên".
"Ồ?", Tần Thụ Nghĩa có chút hứng thú nhìn Lạc Minh Sa: "Nói như vậy, ông cũng hiểu rất rõ về nhà họ Lâm và Lâm Mộng Đình?"
"Có thể nói là cực kỳ hiểu rõ", Lạc Minh Sa nói.
"Quản gia rất tốt, vì sao lại không làm nữa?", Tần Thụ Nghĩa hỏi.
Lạc Minh Sa nói: "Vốn dĩ tôi làm việc ở nhà họ Lâm cũng rất tốt, cũng không biết Lý Dục Thần từ chỗ nào xuất hiện, cậu ta chỉ là một tên nhặt ve chai, có tư cách gì mà làm con rể hào môn? Nhưng cũng không biết Lâm Thượng Nghĩa uống nhầm thuốc gì mà cứ nhất định phải để cậu ta làm con rể. Sau khi cậu ta vào nhà vẫn luôn gây khó dễ với tôi, tôi không làm tiếp được, chỉ có thể rời khỏi nhà họ Lâm".
"Vậy vì sao ông lại chạy đến tìm tôi?", Tần Thụ Nghĩa bỗng nhiên quay người, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Lạc Minh Sa.
Lạc Minh Sa bị ông ta nhìn mà khẽ run rẩy, nói: "Tôi nghe nói Lý Dục Thần đánh đệ tử Tần gia ở Phan Gia Viên, đập phá địa bàn của Sách Môn. Lý Dục Thần giương cờ hiệu phục hưng nhà họ Lý đến thủ đô, đây là muốn giẫm lên Tần gia và Sách Môn để leo lên mà! Tôi không thích nhìn họ Lý giả danh lừa bịp khắp nơi, một tên nhặt ve chai thôi, dựa vào cái gì! Tần gia..."
Ông ta không dám nói tiếp, nhìn trộm sắc mặt Tần Thụ Nghĩa.
Tần Thụ Nghĩa bỗng nhiên cười haha, nói: "Trường Hải, ông nghe thấy chưa, tùy tiện một người bên ngoài cũng biết họ Lý muốn giẫm lên mặt Tần Thụ Nghĩa tôi để leo lên! Mặt của Tần Thụ Nghĩa tôi lớn như thế sao? Cũng không biết đám lão gia các thế gia ở thủ đô sẽ nhìn chúng ta như trò cười thế nào đâu?"