“Tôi… tôi cũng là nghe nói, mới đến đây tìm. Tiểu Thanh là vật cưng của cốc chủ chúng tôi nuôi dưỡng, ai ngờ mấy hôm trước chạy ra ngoài. Nếu nó cắn thương người khác, Bách Hoa Cốc chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, tại sao anh đánh chết nó!”
“Chịu trách nhiệm?”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng: “Các người chịu trách nhiệm thế nào? Đợi người ta chết rồi, đến chịu trách nhiệm với người chết hả?”
Cô gái nhất thời không biết đối đáp thế nào, cúi đầu, bỗng ngẩng đầu cười lạnh lùng: “Người của phái Âm Sơn các người có lòng dạ bồ tát từ lúc nào, bắt đầu quan tâm đến sống chết của dân chúng thế?”
”Phái Âm Sơn?", Lý Dục Thần khẽ động trong lòng: “Sao cô biết tôi là người của phái Âm Sơn?”
“Hừ, Tiểu Thanh của chúng tôi đã có yêu khí, người bình thường đâu thể một chiêu bóp chết nó? Ở nơi này, ngoại trừ phái Âm Sơn, đâu còn có cao thủ như vậy?”
Trên khuôn mặt cô gái hiện lên vẻ khinh miệt và coi thường, thậm chí trong mắt còn có thù hận.
“Bà đây rơi vào tay anh, coi như tôi xui xẻo. Anh muốn giết thì giết, tùy anh! Kẻ âm độc như các người, sớm muộn cũng gặp báo ứng!”
“Cô nói đúng, phái Âm Sơn sẽ nhanh chóng gặp báo ứng thôi. Nhưng chuyện của các người cũng không thể bỏ qua như vậy”.
Lý Dục Thần bẻ mấy cành cây, bố trí trận pháp xung quanh cô gái.
Sau đó nói với Lam Điền: “Được rồi, con rắn cắn cháu đã chết, chúng ta quay về thôi”.
Lam Điền chỉ vào cô gái nói: “Vậy cô ta...”
Lý Dục Thần cười nói: “Rắn của cô ta nuôi đã cắn người, thì phải chịu trừng phạt thích đáng”.
Lam Điền hiểu mà như không hiểu, theo Lý Dục Thần quay về, lúc đi, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn mấy cái.
Lý Dục Thần đưa Lam Điền về nhà, dặn dò nói: “Được rồi, cháu ở trong nhà, đừng ra ngoài”.
Lam Điền như có chút không nỡ, hỏi: “Chú à, chú còn đến nữa không?”
Lý Dục Thần: “Đợi chú làm xong việc, sẽ đến thăm cháu”.
Rồi rời khỏi nhà anh thợ săn, về đến trấn Lâm Hoang.
…
Căn nhà của Diệp Hoàng vẫn còn sáng đèn.
Một người áo đen ngồi chính giữa, trên khuôn mặt đầy khí đen âm u.
“Ông nói, có người muốn đến gây chuyện với phái Âm Sơn?”
Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng sợ hãi đứng bên cạnh.
“Thưa La đường chủ, chưa chắc chắn có phải đến gây chuyện không, người đó là do Bạch Thạch chân nhân của đạo viện Vân Đài giới thiệu, có thư ở đây”.
Diệp Chính Hồng lấy ra bức thư của Bạch Thạch viết, đưa cho người áo đen.
Người áo đen nhận lấy thư, xem qua một lượt, cười lạnh lùng: “Hừ, đạo viện Vân Đài! Không biết tự lượng sức mình! Gốc rễ của người đó, các người đã biết rõ chưa?”
“Vẫn chưa. Nhưng rất có khả năng là truyền nhân của mạch y thánh”, Diệp Hoàng nói.
“Tại sao lại nói vậy?”
Diệp Chính Hồng liền kể lại chuyện ban sáng một lượt, đương nhiên cũng nói ra chuyện viên thuốc.
Diệp Hoàng cố nháy mắt, Diệp Chính Hồng chỉ coi như không nhìn thấy.
Diệp Hoàng tức đến toát mồ hôi.
“Thế thuốc đâu?”, người áo đen hỏi.
“Thuốc... tôi... tôi đã uống rồi!”, Diệp Hoàng lắp bắp thừa nhận: “Tôi chỉ muốn thử độc tính xem thế nào”.
“Thử ra chưa?”, người áo đen lạnh lùng hỏi.
“Thử, thử ra rồi, đúng là linh dược, có hiệu quả gột rửa tim phổi, bổ dương bổ tủy”.
“Hừ, tôi thấy ông còn dám lên cả với heo nái, chắc công hiệu không chỉ vậy phải không?”
“Việc này...”
“Nếu thực sự là linh dược của Dược Tiên Môn, bị ông uống mất, thì đúng là phí của trời!”
Diệp Hoàng sợ đến run rẩy: “Thuộc hạ biết tội!”
“Thôi, uống thì cũng uống rồi, còn có thể nôn ra chắc?”
Người áo đen hằm hằm trừng mắt nhìn ông ta một cái.
“Phái Âm Sơn và mạch y thánh trước nay không qua lại, hắn đến tìm phái Âm Sơn làm gì?”
Diệp Hoàng thăm dò nói: “Chẳng phải đại trưởng lão đến trung nguyên sao, liệu có phải là đại trưởng lão đã đắc tội với họ không?”
Người áo đen cười lạnh lùng một cái, nói: “Đại trưởng lão hành sự cẩn trọng, chắc không phải đâu. Hơn nữa, với tác phong của đại trưởng lão, tuyệt đối sẽ không để người khác tìm đến đây, sớm đã giải quyết hậu họa ở trung nguyên rồi”.
Trong lòng Diệp Chính Hồng lại không hoàn toàn đồng ý, đạo môn trung nguyên lớn mạnh, chẳng may thực sự chọc vào ai đó, đại trưởng lão cũng chưa chắc là đối thủ.
Người áo đen như nhìn thấu tâm tư của ông ta, nói: “Làm sao, ông không tin lời của tôi?”
“Không không, thuộc hạ không dám”, Diệp Chính Hồng vội phủ nhận.
Người áo đen cười lạnh lùng nói: “Các ông chưa từng thấy bản lĩnh của đại trưởng lão, đại trưởng lão có pháp lực cao cường, ngay cả môn chủ cũng phải nhường ba phần. Nếu không, lần này, cũng sẽ không phái đại trưởng lão đến Nam Giang tìm thần khí giáng long”.
“Thần khí giáng long?”, Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng lần đầu tiên nghe thấy, hơi nghi hoặc.
“Ừm, nói với các ông cũng không sao, dù sao các ông cũng sắp được làm đệ tử nội môn rồi”, người áo đen nói.
Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng vui mừng: “Đa tạ La đường chủ đề bạt!”
Người áo đen gật đầu nói: “Sau khi bí cảnh đầm hoang mở ra, bản môn vẫn luôn thăm dò tìm con đường bí cảnh mới, khó khăn lắm mới tìm được cách ra vào kết giới, lại không ngờ trong bí cảnh, còn có một con rồng canh giữ. Lần này đại trưởng lão xuống núi, chính là để tìm thần khí giáng long. Nghe đồn ở Nam Giang có hai thần khí, một là cung Tiền Vương năm đó Ngô Việt Vương dùng bắn chết rồng biển Tiền Đường, còn có một cần câu rồng của Nghiêm Tử Lăng. Chỉ cần lấy được một trong hai thứ, hàng phục cự long đầm hoang, chúng ta có thể tiến vào bí cảnh. Đến lúc đó, phái Âm Sơn chắc chắn có thể xưng bá Tây Nam”.
“Phái Âm Sơn chúng ta chẳng phải từng hàng phục rồng sao? Còn cần tìm thần khí khác?”, Diệp Hoàng không hiểu nói.
Người áo đen nói: “Đó là công lao vĩ đại của lão tổ Ân Sơn chúng ta năm đó. Lão tổ có tu vi đẳng cấp thế nào, chúng ta sao sánh được? Hơn nữa, đó là thuồng luồng, cũng không phải rồng thật”.
“Thuồng luồng và rồng có gì khác nhau?”