Không phải kiếm gỗ.
Cũng không phải kiếm sắt.
Vô hình vô ảnh, không được làm từ chất liệu gì.
Nhưng tất cả mọi người đều biết đó là một thanh kiếm.
Một thanh kiếm chỉ còn lại sát ý.
Mấy vị Tông Sư trên sân muốn mở miệng nhắc nhở Lý Dục Thần không được đón đỡ, lại phát hiện dưới uy thế của một kiếm này, bản thân lại không có cách nào mở miệng.
Bây giờ bọn họ mới biết được lúc Itazura Kazuyoshi một đối bảy vẫn còn chưa dùng toàn lực. Nếu như vừa rồi ông ta dùng một kiếm kia, bọn họ sẽ thất bại càng triệt để hơn, thương thế sẽ nghiêm trọng hơn.
Đối mặt với một kiếm như thế này, bọn họ vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này, dao động xuất hiện.
Sát ý vô biên tuôn về hướng Lý Dục Thần.
Không có một ai tin tưởng Lý Dục Thần sẽ có thể còn sống dưới một kiếm như thế này.
Ngay cả lão tăng nhập định Trí Nhẫn lúc này cũng mở mắt ra.
Một kiếm chém tới, không gian lóe lên một cái trong đao quang và sát ý.
Ngay vào lúc mọi người cho rằng Lý Dục Thần chắc chắn sẽ bị một kiếm kia chém thành hai khúc, cảnh tượng khó tin lại xảy ra.
Chỉ thấy anh vẫn bình yên vô sự đứng ở nơi đó, vươn một tay về trước, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm gỗ kia.
Itazura Kazuyoshi cầm kiếm gỗ trong tay, bày ra một tư thế chém xuống.
Hai người không nhúc nhích giống như một bức tranh.
Nếu như không phải trên trán Itazura Kazuyoshi có hai giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống, mọi người quả thật cho là bọn họ đã hóa đá.
"Làm sao... có khả năng!", Itazura Kazuyoshi tự lẩm bẩm.
Lý Dục Thần cười nói: "Vừa rồi tôi đã nói với ông rồi, kiếm không dùng như vậy được. Kiếm đạo của các ông thực sự quá yếu!"
"Không! Không có khả năng!", Itazura Kazuyoshi lớn tiếng nói: "Cậu nói bậy! Nhẫn thuật của Đông Doanh là lợi hại nhất võ đạo! Thiên Nhẫn Tông chúng tôi là vua của giới ninja! Nhất Đao Lưu của chúng tôi là kiếm đạo mạnh nhất!"
Ông ta nói liến thoắng một tràng, dùng sức mạnh vào tay muốn rút kiếm gỗ về, tấn công lần nữa.
Nhưng cho dù ông ta có dùng sức như thế nào thì cũng không thể rút được kiếm gỗ ra khỏi hai ngón tay của Lý Dục Thần.
"A! A!", Itazura Kazuyoshi điên cuồng kêu gào.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta, chờ ông ta yên tĩnh lại mới nói: "Tôi biết ông không phục, vậy tôi sẽ cho ông mở mang kiến thức một chút, cái gì mới thật sự là kiếm thuật!"
Itazura Kazuyoshi sững sờ, đột nhiên cảm thấy sợ hãi khó hiểu.
"Để cho công bằng, tôi sẽ mượn cây gỗ này của ông dùng một lát, thực hiện một chiêu kiếm khí đi".
Vừa dứt lời, Lý Dục Thần khẽ động ngón tay, thanh kiếm gỗ kia liền thoát khỏi sự khống chế của Itazura Kazuyoshi như ma xui quỷ khiến, rơi vào trong tay Lý Dục Thần.
Anh cầm đao gỗ, ước lượng, sau đó giơ nghiêng lên, hét lớn: "Giết!"
Đột nhiên, sắc trời tối sầm lại.
Bên trong toàn bộ thế giới chỉ còn lại một thanh kiếm, một thanh kiếm to lớn lơ lửng giữa không trung.
Kiếm này vừa ra, trời đất cũng phải biến sắc.
Sát ý vô tận từ bốn phương tám hướng vọt tới, hội tụ lên trên thân kiếm.
Cái này khác hoàn toàn với kiếm ý mà Itazura Kazuyoshi tạo ra vừa rồi. Cùng là sát ý, Itazura Kazuyoshi là phát ra từ trên thân kiếm, để nó lan tràn ra bốn phía. Mà kiếm của Lý Dục Thần thì hấp thu sát khí trong trời đất, hội tụ đến trên thân kiếm.
So sánh cả hai thì kiếm của Itazura Kazuyoshi chỉ giống như đồ chơi của trẻ con vậy.
Mà giờ phút này thanh kiếm treo trên không trung đã tạo ra sự sợ hãi và bóng ma mãnh liệt trong lòng mọi người.