“Keng…” Âm thanh như va chạm vang lên.
Kình phong như sóng biển được sóng thần tận thế nhấc lên điên cuồng đánh tới hai bên, xé đất đai ra thành đôi, khe rãnh thâm sâu lan tràn ra xa, đến cách ngoài cây số mới dừng lại.
Bụi đất phóng lên trên trời, lấp kín mấy cái hố to.
Trong mắt mọi người chớp lóe tinh quang nhìn về phía bụi đất, vẻ mặt lập tức sửng sốt.
- Đây là?
- Tình huống gì vậy?
Trong bụi đất, kim quang trên người Mạc Phàm không chỉ không bị một kích của Abe Seimei phá vỡ, trái lại càng như ánh sáng mặt trời chói mắt hơn, chậm rãi đi từ trong bụi đất ra.
Không chỉ bọn họ, 16 con mắt của Abe Seimei cũng nhíu lại, tràn đầy khó hiểu.
Kim quang trên người Mạc Phàm không khác gì ánh sáng ngũ sắc lúc trước, hẳn là cơ thể mạnh đến một mức nhất định sẽ có quang mang này.
Lúc trước ông ta từng thấy một vị cao nhân thể thuật Thần Cảnh, trong lúc giơ tay nhấc chân trên người đều quang mang vạn trượng.
Nhưng ánh sáng ngũ sắc trên người Mạc Phàm đã bị ông ta phá, một kích này của ông ta còn mạnh hơn trước ít nhất năm lần, lại được kim quang này đỡ lại.
Mạc Phàm đã lộ ra Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể, thực lực đã hoàn toàn biểu lộ ra.
- Đây là?
- Bí pháp, ông từng nghe nói chưa?
Mạc Phàm giải thích.
Chỉ dựa vào tu vi hiện giờ của hắn không phải là đối thủ của Abe Seimei, nhưng chuyện này nói lên hắn không đối phó được Abe Seimei sao, đùa giỡn gì thế.
Hắn có không biết bao nhiêu bí pháp, có thể khiến hắn đạt được lực lượng mạnh hơn bản thân hắn nhiều trong khoảng thời gian ngắn, Kim Quang Bất Diệt Trú này chỉ là một trong số đó.
Cho dù không cần bí pháp, hắn cũng có biện pháp tiêu diệt Abe Seimei.
- Bí pháp?
Abe Seimei nhướn mày, ánh mắt lạnh hơn vài phần.
- Tôi xem bí pháp phòng ngự của cậu có thể chống đỡ bao lâu.
Sao ông ta có thể không biết bí pháp, chính ông ta cũng sử dụng nhiều loại bí pháp.
Nhưng bí pháp không phải kế lâu dài, nếu sau khi sử dụng mà không giết được kẻ địch thì càng nguy hiểm hơn.
Mạc Phàm có thêm một tầng chôn vùi, thì an toàn sao, cậu ta nghĩ hay quá nhỉ.
- Không cần chống đỡ lâu lắm, bởi vì ông sống không được lâu nữa đâu.
Mạc Phàm cười khẽ nói, một đoạn chú ngữ khác vang lên.
- Bắc đấu thất nguyên, thần khí thống thiên. Thiên cương đại thánh, uy quang vạn thiên. Thượng thiên hạ địa, đoạn tuyệt tà nguyên. Thừa vân nhi thăng, lai hàng đàn tiền. Hàng lâm chân khí, xuyên thủy nhập yên. Truyện chi tam giới, vạn ma kình quyền. Trảm yêu diệt tung, hồi tử đăng...
Quả thật bí pháp có thời gian hạn chế, nhưng chỉ cần giết chết đối thủ trong thời gian hạn chế là được.
Theo những chú ngữ này vang lên, chất lỏng màu bạc xuất hiện trong mi tâm hắn, rồi chảy ra toàn thân, tự động tạo thành đồ án huyền diệu.
Khí tức vô cùng cường đại như khói báo động tỏa ra từ người hắn, còn tăng nhanh với tốc độ khó mà tin.
- Hửm?
Abe Seimei cảm nhận được sát khí trên người Mạc Phàm, lúc này sắc mặt mới thay đổi.
Quả thật ông ta biết một số bí pháp có thể tăng thực lực, nhưng có tác dụng rất nhỏ bé với ông ta hiện giờ.
Bí pháp đối với cao thủ giống như trời mưa và biển rộng, trời mưa trong biển rộng, trừ phi là thiên lộ, nếu không không có khả năng khiến nước trong biển nhiều hơn mấy.
Bí pháp này lại khiến thực lực của Mạc Phàm tăng ít nhất gấp hai, còn chưa có dáng vẻ sẽ kết thúc, bí pháp này đúng là nghịch thiên.
- Tiểu tử, cậu có thể đi chết đi.
Một cái móng vuốt của ông ta không do dự vồ lấy Mạc Phàm, thế tất muốn vồ nát hắn.
Rõ ràng là Mạc Phàm không chỉ dừng lại ở bí pháp này, nếu để cậu ta tiếp tục, có khả năng ông ta không chống đỡ được đến khi bí pháp kết thúc.
Mạc Phàm vốn định thi triển bí pháp thứ hai, tăng thực lực lên một giai đoạn, nhưng nhìn thấy móng vuốt của Abe Seimei sấm vang chớp giật thì dừng lại.
Mắt hắn nheo lại, một tay không do dự đón lấy Abe Seimei.
- Diệt Vũ!
Hai chữ vang lên, một lạc ấn trắng tinh như ngọc bay ra, bay về phía móng vuốt của Abe Seimei.
So với móng vuốt của Abe Seimei, lạc ấn của Mạc Phàm nhỏ hơn nhiều, gần như có thể nói là gặp sư phụ.
Nhưng một lớn một nhỏ động vào nhau.
“Bùm!” Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên.
Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, tiếng xương gãy vang lên.
Sau đó.
“Rầm” một cái, móng vuốt này của Abe Seimei hóa thành thịt trâu rơi từ trong không trung xuống, một cái lỗ máu to xuất hiện trên bụng ông ta, huyết dịch chảy từ trong ra, rơi xuống đất dâng lên từng cơn khói đen.
Mọi người ở đây lập tức sửng sốt.
“A…” Iga Ryuki há to miệng, trong cổ họng không ngừng phát ra âm thanh, nhưng không nói nên lời, hoàn toàn sợ ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi Mạc Phàm còn bị một kích của Abe Seimei đánh bay, lúc này mới qua một lát, vậy mà một chưởng của Mạc Phàm khiến Abe Seimei trọng thương.
Những người khác cũng trợn mắt há miệng, trên mặt cả đám vừa dâng lên chút hi vọng, trong chớp mắt lại tuyệt vọng.
Nếu Abe Seimei không phải đối thủ của Mạc Phàm, vậy bọn họ chỉ có thể đợi chết.
- Chuyện này…
Trong mắt Abe Seimei cũng là khó mà tin, thân thể này của ông ta cho dù là Ngao Thiên cũng không thể so được.
Ở thời chiến tranh, thậm chí ông ta còn dùng thân thể này bỏ lại ba vũ khí hạt nhân của Mĩ quốc, mang vũ khí hạt nhân này tới yêu vực, cũng không chịu thương tổn nặng như vậy.
Hiện giờ thân thể này trải qua ông ta chữa trị mấy năm, chỉ càng mạnh hơn trước, nhưng lại bị một chưởng của Mạc Phàm nghiền nát một phần.
- Mạc Phàm, tối nay lão phu không chỉ muốn tiêu diệt cậu, còn bắt tất cả Bạch gia an táng cùng.Abe Seimei giận dữ hét.
Mạc Phàm làm ông ta bị thương, không khác gì tát mọi người trước mặt ông ta, ông ta tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra.
Tám cái đầu của ông ta ngửa lên rống, trực tiếp hút tám đám mây trên không vào trong bụng.
Tám đám mây này được sinh ra khi Bát Kỳ Đại Xà sinh ra, nghe nói đại biểu cho bát ác, cũng là lực lượng căn nguyên của Bát Kỳ Đại Xà.
Nuốt tám đám mây này, cho đến bây giờ ông ta chưa từng thử qua, lần trước diệt đạn hạt nhân cũng chỉ nuốt 6 đám.
Nhưng ông ta dựa vào trí nhớ của Bát Kỳ Đại Xà, biết được hiệu quả khi nuốt 8 đám mây: Bất tử bất diệt!
Mỗi một đám mây được nuốt vào trong bụng, móng vuốt bị một chưởng của Mạc Phàm phá nát nhanh chóng dài ra.
Đồng thời trên cơ thể khổng lồ của ông ta được một vùng tinh thể thật dày bao trùm, giống như một con rồng mặc khôi giáp, khí tức không kém Mạc Phàm chút nào tỏa từ người ông ta ra.
- Tử!
Tám cái đầu to lớn che một vùng thiên không, há cái mồm to như bồn máu cắn lấy Mạc Phàm.
Mạc Phàm không sợ hãi chút nào, ánh mắt phát lạnh, hai tay tạo thành hình chữ thập.
- Giết tôi, là tôi giết ông mới đúng?
Giữa mười ngón tay hắn, một đạo kim quang bằng ngón cái phóng lên trên trời, cắm thẳng về phía chân trời.
- Phá Tinh Hà.
Hai tay hắn như nắm đại kiếm, ánh sáng kim sắc như khí phân cách thiên địa, chém về phía Abe Seimei.
Đầu rắn to lớn, khủng bố và ánh sáng kim sắc đụng vào nhau.
Không có âm thanh nổ mạnh, cũng không có kình phong cuồng liệt, chỉ có giống cắt đậu hủ, lưỡi dao qua nơi nào, một cái đầu rơi xuống.
Xung quanh yên tĩnh giống như chết lặng.