Tiểu Tuyết mới quay về Viên gia, rốt cuộc vì sao mấy người xông vào còn chưa biết, Viên gia đã đối xử với Tiểu Tuyết như thế, thật sự hơi quá đáng, đây rõ ràng là dùng Tiểu Tuyết để ra oai với Mạc gia.
Hiện gia Mạc gia đang đứng đầu ngọn gió, nếu người nào giẫm được Mạc gia một cái, tuyệt đối có thể nổi tiếng.
Bởi vì Mạc Phàm gây thù với vô số người, có không biết bao nhiêu người đợi Mạc Phàm bị giẫm lên.
Thấy một màn như vậy, Viên Thiên Tâm hơi nhếch miệng cười đắc ý.
- Ở Giang Nam thì không sao, có Mạc Phàm chống lưng, ai có thể làm gì cô ta, lần này thì hay rồi, vừa vào cửa đã phải quỳ xuống.
- Cậu, là hai bảo vệ canh cửa muốn đuổi Tiểu Tuyết tỷ đi, cho nên bọn họ mới xông vào, có thể không để Tiểu Tuyết tỷ quỳ xuống không?
Phong Sa Tuyết lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói.
Bưng trà thì được, quỳ với nhiều người như vậy, đầu gối sẽ đau như thế nào.
- Sa Tuyết im miệng, đến lượt con nói chuyện với cậu à.
Phong Chính Hào chau mày, lạnh giọng quát bảo im miệng.
Phong Sa Tuyết không biết vì sao đám Viên Phá Quân lại làm như vậy, nhưng ông ta đã sớm phát hiện, lúc này nói gì với Viên gia cũng vô dụng.
Chỉ sợ Tiểu Tuyết không thể thoát khỏi quỳ, nhưng đường đường là Viên gia vì giẫm lên Mạc gia như mặt trời ban trưa, vậy mà ra tay với cháu ngoại mình, đúng là quá ác độc.
Chỉ sợ Viên gia gọi Tiểu Tuyết quay về, cũng không đơn giản như thế.
“Haizz…” Phong Chính Hào ngầm thở dài, liếc mắt nhìn Tiểu Tuyết đầy thương hại.
Tiểu Tuyết mất mẹ từ nhỏ đã đủ khổ rồi, lại gặp phải hai gia tộc vô tình vô nghĩa như Bạch gia và Viên gia, mệnh số trêu người.
- Tiểu Tuyết, hay là…
Trong mắt Viên Ngọc Vi lộ ra chút khổ sở, bất đắc dĩ khuyên.
Bà xuất thân từ Viên gia, từ nhỏ đã học trăm thứ, tất nhiên không phải kẻ ngốc, lúc trước bà không nhìn ra vấn đề, trải qua Phong Chính Hào lôi kéo, bà dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng hiểu rõ tình huống là gì.
Nghe lời Viên Ngọc Vi nói, Viên Cự Môn nhướn mày lên, vẫy tay với thị nữ ở bên cạnh.
Thị nữ kia xoay người rời đi, một lát sau đã bưng khay trà đến, đến bên cạnh Tiểu Tuyết.
- Biểu tiểu thư, ý của cô là?
Lông mày Tiểu Tuyết nhíu lại, cô vừa định mở miệng.
A Hào nổi giận gầm lên một tiếng, linh khí như long trên người lập tức xuất hiện, kình phong nhấc lên, lực lượng khủng bố dao động bao trọn toàn bộ phòng khách ở trong.
- Bảo Bạch tiểu thư quỳ xuống bưng trà, chỉ dựa vào các người xứng sao, các người muốn chết à?
Trên vách tường trong phòng khách, từng mảng văn tự như chữ Phạn lập tức sáng lên, bao trọn phòng khách lại, vẻ mặt không ít người thay đổi.
- Tiên Thiên đỉnh phong?
Trong mắt Viên Cự Môn chớp lóe tinh quang, liếc mắt nhìn A Hào một cái nói.
Tinh Khí Thần trên người A Hào đã đến cảnh giới viên mãn, còn thiếu chút nữa là có thể tam hoa tụ đỉnh, bão nguyên quy nhất, đạt thành tựu Thần Cảnh, rõ ràng là cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong dưới một người.
- Chẳng trách dám xông vào Viên gia chúng tôi, hóa ra là dẫn theo cao thủ bên cạnh Mạc Phàm, đúng là chúng tôi không xứng, vậy mời các người về đi.
Viên Phá Quân bỏ chén trà xuống, cười mỉa nói.
Chính ông ta cũng là Tiên Thiên Tông Sư, nếu luận về thực lực ông ta còn không bằng A Hào, nhưng đối mặt với khí tức của A Hào, ông ta vẫn vững như núi Thái Sơn ngồi đó.
Tiên Thiên đỉnh phong thì thế nào, ở biệt thự Viên gia thì không khác gì gà đất chó kiểng.
- Quay về, bảo chúng tôi quay về cũng được, các người quỳ xuống bưng trà cho Bạch tiểu thư chúng tôi, chúng tôi sẽ suy xét.
A Hào tức giận nói.
Mạc Phàm đồng ý với Bạch tiểu thư sẽ không nổi giận với người Viên gia, nhưng đám người này lại trêu tức Bạch tiểu thư, anh ta thân là cận vệ bên cạnh Mạc Phàm sao có thể chịu được?
Nhưng A Hào mới mở miệng, người Viên gia không chỉ không tức giận, trái lại còn nở nụ cười.
- Tên ngốc này ở đâu ra vậy?
Một thị nữ che miệng cười nói.
Viên Thiên Tâm lại càng ôm bụng nở nụ cười, giống như nhìn thấy một tên hai lúa mới tiến vào thành phố lớn muốn đi toilet mà không biết phân biệt toilet nam nữ, gấp đến mức ôm quần.
- Nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi, sau này sẽ không có thành tựu lớn.
Sắc mặt Phong Chính Hào, Viên Ngọc Vi khó coi, lắc đầu thở dài.
Vẻ mặt Phong Sa Tuyết khó hiểu, không thể hiểu vì sao mọi người lại cười.
Lưu Nguyệt Như cũng nhíu mày, đôi môi đỏ mọng mím chặt, giống như cởi sạch đồ bị người vây xem cười nhạo.
A Hào nhìn như đang bảo vệ Tiểu Tuyết, thực ra là làm ngược lại.
Cho dù Viên gia đối xử không tốt với Tiểu Tuyết, cũng là nhà ngoại của Tiểu Tuyết, nhà mẹ đẻ của Tiểu Tuyết, A Hào bảo người Viên gia quỳ xuống bưng trà với Tiểu Tuyết, cho dù Viên gia nguyện ý, Tiểu Tuyết cũng không chịu nổi.
- Bảo người Viên gia chúng tôi quỳ xuống bưng trà cho Tiểu Tuyết, được đó, vậy để tôi trước, không biết Tiểu Tuyết có dám nhận hay không.
Viên Thiên Tâm cười đi đến bên cạnh thị nữ, bưng một chén trà lên hỏi.
Trên khuôn mặt tinh xảo đều là trêu tức.
A Hào cũng biết là mình lỡ lời, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.
Mắt Mạc Phàm đóng lại, khi mở ra thì lửa giận tràn đầy trong mắt hắn.
Không đợi hắn mở miệng, Tiểu Tuyết giống như cảm nhận được lửa giận của Mạc Phàm, cố nặn ra tươi cười vui vẻ nhìn Mạc Phàm, một đạo thần niệm truyền vào đầu hắn.
- Đã quên anh từng đồng ý với em gì sao?
Lúc này ngọn lửa trong mắt Mạc Phàm mới thu lại, trước khi tiến vào phòng khách Viên gia hắn đã đồng ý với Tiểu Tuyết không ra tay, không tức giận, Tiểu Tuyết sẽ không cố hỏi chuyện của Dạ Tình.
Dù sao quan hệ giữa hắn và Dạ Tình rất đặc biệt, mà không thể nói với Tiểu Tuyết chuyện kiếp trước.
Nếu không vì nguyên nhân này, lúc Viên Cự Môn mở miệng, hắn đã ra tay rồi.
Viên gia giẫm hắn thì được, nhưng không thể ra tay với Tiểu Tuyết, đó là muốn chết.
Hắn thu lại tức giận, hai đạo thần niệm lần lượt truyền vào đầu A Hào và Lưu Nguyệt Như.
- Tiểu nha đầu, cô thật sự muốn quỳ xuống sao, cho đến bây giờ nông dân chúng tôi chưa từng nói dối, nếu cô muốn, tôi có thể khiến cô quỳ cả đời.
A Hào thu lại quyền kình hình rồng lên trên người, trầm giọng hỏi.
Một câu vang lên, tươi cười trên mặt Viên Thiên Tâm cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch, thân thể không tự chủ được run rẩy, giống như bị chân long tiếp cận.
“Cộp cộp!” Viên Thiên Tâm lùi về sau liên tục hai bước, không cẩn thận làm rơi chén trà trong tay xuống, dập nát, nước trà đầy đất.
Đám Viên Phá Quân nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc lạnh.
- Các hạ, cậu bắt nạt con gái tôi như vậy, là cảm thấy Viên gia chúng tôi không có ai sao?
Viên Văn Khúc lão ngũ Viên gia lạnh giọng hỏi.
Đúng lúc này, Lưu Nguyệt Như đi ra.
- Viên tiên sinh quá khiêm tốn rồi, Viên gia đứng đầu về thuật pháp, phong thủy, ngôi sao sáng trong giới huyền học, sao có thể không có cao thủ, theo tôi được biết Thất Tinh Tử nổi tiếng trên Thiên Bảng thế giới là lão gia tử Viên gia đúng không.
Lưu Nguyệt Như không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Đám Viên Phá Quân nhíu mày, lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn về phía Lưu Nguyệt Như.
Thất Tinh Tử là Viên Trọng Dương cha bọn họ, nhưng đây là bí mật của Viên gia, ít có ai biết, vậy mà mỹ phụ này mở miệng nói ra.
- Bà là ai?
Viên Phá Quân nheo mắt lại, hỏi.
- Tôi là ai không quan trọng, Viên gia chủ biết tôi là người Mạc gia được rồi, vừa rồi là A Hào kích động tôi xin lỗi các ông thay cậu ấy, nếu Viên gia bảo một hạ nhân Mạc gia như tôi quỳ xuống xin lỗi, trái lại tôi không có ý kiến, nhưng các ông bảo Bạch tiểu thư nhà chúng tôi quỳ xuống xin lỗi, tôi cảm thấy như vậy là không đúng.