Thượng Quan Vân Phi vừa nói những lời này, không ít người vốn hơi sửng sốt, sau đó trước mắt sáng lên.
- Chiêu này của Thượng Quan Vân Phi cao thật, lần này có trò hay để xem rồi.
- Thượng Quan Vân Phi không hổ là Thượng Quan Vân Phi.
Có người nịnh nọt nói.
Không phải Mạc Phàm nói dám động vào một sợi lông tơ của nha đầu này thì đánh một cục xương của Thượng Quan Vân Phi sao, một cái tát đánh xuống, xem Tần Kiệt tính thế nào.
Không ít người nhếch miệng, nhìn về phía đám Mạc Phàm.
Bên cạnh Thượng Quan Vân Phi, sắc mặt Dạ Tình thay đổi, vội vàng đỡ Tiểu Lan thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
- Thượng Quan Vân Phi, anh làm gì thế?
- Chỉ dạy dỗ tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng mà thôi.
Thượng Quan Vân Phi cười nhạt nói, dời mắt nhìn về phía Tần Kiệt.
- Tần Kiệt, cho dù cậu không tính được, cuối cùng các cậu chuẩn bị đánh gãy bao nhiêu cục xương của tôi?
Thượng Quan Vân Phi không sợ hỏi.
- Nói đi, Tần Kiệt, không phải cậu là tiểu nhân vương thủ đô sao, ngay cả học sinh tiểu học đều tính ra được, sao cậu không nói được?
Thuộc hạ bên cạnh Thượng Quan Vân Phi trào phúng nói.
- Sư phụ, có tổng cộng 306 sợi lông tơ.
Tần Kiệt nhíu mày, không để ý đến đám Thượng Quan Vân Phi, nói với Mạc Phàm.
- 306 sợi, xem ra tôi đánh gãy xương cốt toàn thân anh cũng không đủ.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, thản nhiên nói.
Con người có tổng cộng 206 cái xương, cho dù đánh gãy tất cả xương của Thượng Quan Vân Phi cũng không đủ số này.
- Không đủ, nếu cậu có lá gan thì tính cả tôi vào đó nữa.
Thuộc hạ của Thượng Quan Vân Phi cười nói.
- Cộng cả tôi nữa.
- Còn tôi nữa!
… K
hông lâu sau, có khoảng mấy chục thuộc hạ của Thượng Quan Vân Phi đứng dậy.
- Hình như hơi nhiều rồi, hay là chúng ta tát tiểu nha đầu kia thêm mấy cái, như vậy mới đủ.
Thuộc hạ của Thượng Quan Vân Phi cười nói.
Nói xong, anh ta thật sự đi đến chỗ Tiểu Lan.
Thượng Quan Vân Phi chỉ cười khẽ, không ngăn cản cũng không đồng ý, rõ ràng là ngầm đồng ý.
- Chủ ý này không tệ, nhưng anh có thể thử xem.
Mạc Phàm nheo mắt, trong mắt chớp lóe sắc bén.
- Vậy cậu nhìn đi, tiểu tử.
Thuộc hạ của Thượng Quan Vân Phi cười nham hiểm, đi đến bên cạnh Tiểu Lan giơ tay lên.
Đánh một nha đầu chết tiệt mà thôi, có khó gì sao?
Không đợi tay anh ta hạ xuống, sắc mặt anh ta lập tức kỳ lạ.
“Răng rắc!” Tiếng xương cốt gãy vang lên.
Chỉ thấy khi anh ta vươn tay ra, tay anh ta bắt đầu vặn vẹo giống như chiếc bánh quai chèo.
- A, không, tay của tôi, tay của tôi…
Tiếng kêu như heo bị chọc tiết truyền từ miệng người đàn ông này ra.
Đây chỉ là mới bắt đầu, lực vặn đi dọc theo tay thuộc hạ của Thượng Quan Vân Phi lan ra khắp thân, tiếng xương gãy vang lên liên tục khiến da đầu người ta run lên.
Chỉ trong phút chốc, “bùm” một tiếng, người đàn ông này ngã xuống đất ngất đi, tiếng kêu liền dừng lại, cơ thể giống như bánh quai chèo hình người, vặn vẹo mất tự nhiên.
Lúc này không chỉ người đàn ông kia không kêu nữa, cả Tử Nguyệt Trai cũng vô cùng yên tĩnh, ngay cả âm nhạc đều đã tắt đi.
- Chuyện này…
Không ít người nhìn về phía người chết ngất kia, lại nhìn về phía Mạc Phàm, mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng ròng trên trán xuống.
Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.
Không thấy bất luận người nào ra tay, nhưng lại vặn gãy xương toàn thân của thuộc hạ Thượng Quan Vân Phi, bọn họ tưởng rằng Mạc Phàm là người bình thường, xem ra không đơn giản như vậy.
Thượng Quan Vân Phi nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.
ấ ề ểThuộc hạ như vậy anh ta có rất nhiều, để mặc Mạc Phàm xử lý đi.
Trái lại Mạc Phàm có chút nằm ngoài dự kiến của anh ta.
Đương nhiên cũng chỉ là một chút mà thôi.
- Tiểu tử, cậu không đơn giản?
- Không đơn giản sao?
Mạc Phàm lắc đầu cười.
Không chỉ hắn nở nụ cười, A Hào và Tần Kiệt đều nở nụ cười, Sử Hàng cũng cười theo.
Nếu Thượng Quan Vân Phi biết bọn họ vừa từ đâu tới, chắc chắn sẽ không nói như vậy.
Mạc Phàm đi đến bên cạnh Tiểu Lan, năm ngón tay khẽ cử động, thanh quang nở rộ trên tay hắn lướt nhẹ qua mặt Tiểu Lan.
Tiểu Lan muốn né tránh theo bản năng, nhưng thanh quang này lướt qua mặt cô, cảm giác mát rượi vô cùng thoải mái lập tức truyền đến, lúc này cô mới không phản kháng.
Mạc Phàm vừa ra tay, sưng đỏ trên mặt cô lập tức bị đánh tan, vết thương ở miệng cũng khôi phục như thường, không nhìn ra từng bị người ta tát.
Làm xong những chuyện này, lúc này Mạc Phàm mới nhìn về phía Thượng Quan Vân Phi, ánh mắt phát lạnh.
- Còn thiếu 100 cái xương nữa, ai muốn bù, ai không muốn, cho các người 10 giây suy nghĩ.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, không ít người nhíu mày.
- Tiểu tử này thật sự muốn đánh gãy xương Thượng Quan Vân Phi sao?
- Không phải chứ?
- Tiểu tử, tôi muốn xương cốt toàn thân.
Thượng Quan Vân Phi cười khinh thường nói.
Mạc Phàm chỉ thu thập một thuộc hạ của anh ta mà thôi, dám ra tay với anh ta thật sao.
- Anh muốn vậy thì tôi chọn thay anh.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Việc làm của Thượng Quan Vân Phi kiếp trước, hắn có thể giết chết Thượng Quan Vân Phi một trăm lần liên tục.
Anh ta tát Tiểu Lan một cái, không muốn trả giá không được, Dạ Vô Nhai cũng không làm được trước mặt hắn.
Hắn nheo mắt lại, còn chưa ra tay, Dạ Tình nhíu mày vội vàng ngăn cản.
- Vị tiên sinh này, cảm ơn ý tốt của cậu, mong cậu không ra tay với anh ta.
Mắt Dạ Tình khẽ đảo, vô cùng khách sáo nói.
Mạc Phàm chỉ thu thập đám chó của Thượng Quan Vân Phi thì không sao.
Nếu Mạc Phàm ra tay với Thượng Quan Vân Phi, vậy thì không ổn.
Thân là đại tiểu thư của Long Hoa Hội, cô hiểu rõ thực lực và phong cách làm việc của Long Hoa Hội, chắc chắn Mạc Phàm không ra khỏi thủ đô.
Nói xong ánh mắt cô phát lạnh, nhìn về phía Thượng Quan Vân Phi.
- Thượng Quan Vân Phi, mời anh lập tức rời khỏi nơi này.
Thượng Quan Vân Phi hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
- Muốn anh rời khỏi nơi này cũng được, chỉ cần em giao quyền sở hữu Tử Nguyệt Trai cho anh, anh lập tức dẫn người rời đi.
- Anh đừng mơ Tử Nguyệt Trai nữa.
Dạ Tình nhíu mày nói.
- Nếu anh không chiếm được Tử Nguyệt Trai, vậy anh khó mà tuân mệnh, người của anh bị thương ở đây, nếu anh cứ rời đi như vậy, người khác sẽ cười nhạo anh thế nào?
Thượng Quan Vân Phi cười nói, giống như anh ta thật sự không thể rời đi.
- Thượng Quan Vân Phi, anh!
Dạ Tình nhíu mày, không có biện pháp với Thượng Quan Vân Phi.
- Anh muốn Tử Nguyệt Trai sao?
Mạc Phàm hỏi.
Trước đó Tử Nguyệt Trai không phải tài sản của Long Hoa Hội, mà là di sản của mẹ Dạ Tình, sau khi mẹ Dạ Tình qua đời, cô vẫn luôn ở nơi này, đây cũng là nguyên nhân cô không chịu đưa Tử Nguyệt Trai cho Thượng Quan Vân Phi.
- Không sai, thế nào, tiểu tử, cậu có vấn đề gì sao?
Thượng Quan Vân Phi liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nhướn mày nói.
- Cái tay kia anh muốn không?
Mạc Phàm hỏi.
- Hửm?
Thượng Quan Vân Phi hơi nhếch miệng, giơ hai tay mình ra.
- Tay trái tôi muốn, tay phải cũng muốn, hai tay tôi đều muốn cả, chuyện này làm sao bây giờ?
Thượng Quan Vân Phi cười nói.
- Chuyện này rất đơn giản, đều nát cả đi.
Câu này vừa vang lên, tiếng xương cốt gãy và tiếng kêu thảm thiết như người bệnh tâm thần vang lên.