Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sơn Hà Ấn, pháp bảo thần bí nhất của La gia.

Nghe nói là tỉ ấn của một vị hoàng đế nào đó chia Mạc Bắc cho một vị tổ tiên La gia làm đất phong, sau này khối tỉ ấn thành pháp bảo La gia khống chế Mạc Bắc.

Chỉ cần tỉ ấn còn đây, trong sơn hà địa lý phải nghe lệnh La gia.

Tám pho tượng dưới chân La Thành đã khiến La gia ở thế thượng phong, hiện giờ lại lấy Sơn Hà Ấn ra.

- Lần này xong rồi!

- Mạc Phàm, như vậy đủ rồi chứ?

La Thành hơi nhếch miệng, cười nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nhìn thoáng qua Sơn Hà Ấn, mắt hơi nheo lại, lông mày lập tức giãn ra.

- Chẳng trách Mạc Bắc đều là sa mạc.

Có pháp bảo luyện địa mạch Mạc Bắc, phần lớn địa mạch Mạc Bắc lồng vào trong pháp bảo, khiến địa mạch rất nhiều nơi khô kiệt, thành vùng đất cằn cỗi đầy sỏi đá, cũng là sa mạc hiện giờ.

- Sa mạc thì sao, cũng là sa mạc của La gia tôi.

La Thành cười khinh thường nói.

Mạc Bắc này là địa bàn của La gia bọn họ, muốn làm thế nào thì làm thế đó, nếu có thể khiến La gia vô địch, cho dù biến Mạc Bắc thành tử địa cũng không sao.

- Pháp bảo này có thể khiến cậu hài lòng chứ, Mạc Phàm?

La Thành nói tiếp.

- Đại ca, đừng nói lời vô nghĩa với cậu ta, giết tiểu tử này trước, rồi diệt Mạc gia, xem sau này còn ai dám đối nghịch với La gia chúng ta nữa không.

Bên cạnh La Thành, một lão giả mặt vàng không kiên nhẫn nói.

- Lão nhị, gấp cái gì, tiểu tử này có thể lật được cành hoa sao?

Một lão giả đầu bóng loáng cười khinh thường nói.

Có Sơn Hà Ấn trấn áp, Mạc Phàm sẽ tương đương với bị cả địa mạch Mạc Bắc đè lên người.

Lúc này Mạc Phàm có thể đứng nói chuyện đã không dễ dàng, vốn dĩ không làm được chuyện gì khác.

Lão giả đầu bóng loáng vừa dứt lời, những người khác bật cười.

Cách đó không xa, trên mặt Thôi Tường và mấy nữ diễn viên lộ ra vẻ vui mừng.

Nếu Mạc Phàm chết trên tay La gia, bọn họ không cần lo lắng chuyện lúc trước đắc tội Mạc Phàm, người chết không có biện pháp tìm bọn họ gây phiền phức.

Hứa Bình và Lưu Phỉ Phỉ nhíu mày, vẻ mặt âm tình bất định.

Bọn họ đều biết Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng nhiều pho tượng khổng lồ có thể đánh lùi Mạc Phàm như thế, cộng thêm Sơn Hà Ấn, một mình Mạc Phàm có thể đấu được sao?

Chu Hiệt nhíu mày, rút trường kiếm ra, muốn xông tới trước.

- Ở yên đó đi.

Mạc Phàm nói với Chu Hiệt.

- Nhưng mà…

Chu Hiệt nhíu mày, lộ ra do dự.

- Yên tâm đi, không sao.

Mặt Mạc Phàm không đổi, giống như pho tượng trước mặt và Sơn Hà Ấn như núi không tồn tại.

- Không sao? Khà khà, Mạc Phàm, ngoại trừ xuất khẩu cuồng ngôn, cậu còn gì để nói, không nói vậy bây giờ chúng tôi sẽ khiến cậu có sao, lập tức lại khiến đồ đệ đó của cậu có sao.

La Thành cao giọng cười, liếc mắt nhìn Chu Hiệt một cái nói.Mạc Phàm sắp thua trận rồi, vậy mà còn nói không sao.

- Quả thật Thi Ma và Sơn Hà Ấn của La gia các ông rất lợi hại, nếu các ông vẫn co đầu rụt cổ ở vùng sa mạc này, đúng là không ai có thể làm gì các ông.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Thi Ma và tế luyện sơn hà đều là thuật pháp cấp cao không tồn tại trên Địa Cầu, chỉ có Kim Đan kỳ mới sử dụng được, La gia có thể có được, hắn hơi xem thường La gia rồi.

- Nếu biết những chuyện này, cậu không nhanh chóng quỳ xuống, quỳ xuống tôi sẽ khiến người Mạc gia cậu chết một cách nhẹ nhàng, nếu không tôi sẽ khiến các người sống không bằng chết.

La Thành đắc ý nói.

Mạc Phàm đã thừa nhận không ai có thể làm gì La gia bọn họ, không khác gì chịu thua, La gia bọn họ đã thắng.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, ngón tay sáng lên, hai thanh kiếm Tru Diệt và Tru Tà cùng xuất hiện xung quanh hắn, bốn thanh kiếm giao nhau.

Trên người hắn tỏa ra ánh sáng theo thứ tự là ngũ sắc, hoàng sắc, tử sắc, ba ánh sáng này lưu chuyển, mỗi khi xuất hiện một ánh sáng, khí tức trên người hắn như đê đập cây số được mở cống, khí tức cường đại tùy ý mà ra.

Theo khí tức thay đổi, tóc dài màu đen xõa xuống vai hắn.

Âm thanh “đùng đùng” vang lên, thân thể không tính cao lớn của hắn đột nhiên biến thành hơn 1m8.

Quần áo trên người cũng thay bằng áo bào trắng, ngũ quan tinh xảo như tiên nhân, ngay cả mỹ nữ như Lưu Phỉ Phỉ, La Yên nhìn thấy cũng không khỏi ghen tị.

Chỉ trong chớp mắt, khí tức cả người hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất, nếu Mạc Phàm lúc trước là một vùng hồ nước, hiện giờ như huyết hải mãnh liệt.

Áp lực như núi quanh hắn không còn sót lại gì, hạt cát dưới chân như gặp được thiên địa, lập tức rời khỏi chân hắn.

Thân thể Mạc Phàm thay đổi, mắt mọi người mở to, tựa như nhìn thấy thần linh.

- Chuyện này…

- Đó là Mạc Phàm sao?

Ngay cả La Thành cũng thay đổi sắc mặt, lộ ra chút thận trọng.

Mạc Phàm không để ý ánh mắt những người khác, một tay hắn vươn ra, bốn thanh kiếm bay vào tay hắn theo thứ tự.

- Hợp!

Hắn khẽ quát, mấy tầng hào quang trên người bao phủ bốn thanh kiếm, hào quang trên bốn thanh kiếm nhoáng lên một cái, biến thành đại kiếm phải lớn gấp đôi lúc trước.

Toàn thân kiếm như máu, dài bằng một người, bên trên có huyết khí lượn lờ, khiến cho người ta có cảm giác rất hung lệ.

- Những thứ này không có tác dụng gì trước mặt tôi đâu.

Mạc Phàm nhấc trường kiếm huyết sắc trong tay, lạnh lùng nói.

Nếu hắn không dùng Thiên Địa Nguyên Thạch chữa trị, có lẽ thật sự khó đối phó.

Nhưng hiện giờ thực lực của hắn không giảm còn tăng, Thi Ma và Sơn Hà Ấn có khả năng đối phó được sao?

La Thành hơi híp mắt, tinh quang nở rộ.

Không đợi ông ta mở miệng, lão giả mặt vàng khinh thường xen miệng nói.

- Tiểu tử, đến tình cảnh này còn cãi cứng, cậu nghĩ mình thay đổi bộ dạng sẽ làm được gì, tôi thấy cậu là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, xem lão phu chém cậu đây.

Ông ta không nói nhiều lời vô nghĩa với Mạc Phàm, kim thương trong tay như sao băng bay về phía Mạc Phàm.

Kim thương như súng laser, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Mạc Phàm, lạc ấn phía trên sáng lên.

Bóng dáng Thi Ma như cự nhân kình thiên nhoáng lên một cái, thân thể cao lớn đến trước người Mạc Phàm, nhanh giống như thiên thạch Thuấn Di.

Mặt đất lập tức run rẩy, giống như không chịu nổi lực lượng cường đại như thế.

Đột nhiên mặt đất dưới chân Mạc Phàm lún xuống, vết rạn như mạng nhện lan tràn từ chân Mạc Phàm ra xung quanh.

Hai mắt Mạc Phàm nở rộ sắc bén, hai tay hắn nắm lấy cự kiếm huyết sắc, không giữ lại linh khí trong cơ thể trút vào bên trong, một kiếm không do dự chém về phía Thi Ma mà lão giả mặt vàng khống chế.

- Trảm!

Huyết kiếm ở trước mặt thạch thương trong tay Thi Ma, đều không để mắt chút nào, gần như không cần tính.

Nếu thạch thương của Thi Ma là thiên thạch từ trên trời giáng xuống, để lại tia lửa bốn phía, kiếm của Mạc Phàm giống như ánh nến phiêu theo gió.

“Bùm!” một tiếng thật lớn, giống như có vạn tấn thuốc nổ nổ tung, không gian lắc lư dữ dội, trong chớp mắt đất đai tứ phân ngũ liệt, bụi đất tung bay.

Lão giả giống như không muốn tha cho Mạc Phàm như vậy, bàn tay còn lại lóe lên một lạc ấn, không do dự ấn về phía Mạc Phàm.

Tay còn lại của Thi Ma giống như Phật Như Lai, từ trên trời giáng xuống chụp lấy Mạc Phàm.

- Tiểu tử, cậu còn không chết đi!

Lão giả cười mỉa nói.

Một thạch thương, cộng thêm đại thủ che lấp mặt trời sắp đập Mạc Phàm xuống đáy đất.

Kiếm trên tay Mạc Phàm tỏa sáng, huyết quang như mặt trời đỏ rực rỡ, trái lại bao phủ thạch thương và đại thủ trong đó.

“Răng rắc!” Thạch thương vỡ nát như đồ sứ.

Lực lượng vô cùng cường hãn nối gót mà tới, kiếm quang mười trượng phóng lên trời, chém mạnh xuống tay pho tượng to lớn.

“Bùm bùm…” Như sấm đánh vang lên, pho tượng 2, 30 mét chẳng những không đánh lùi Mạc Phàm, trái lại bị một kiếm của Mạc Phàm trảm lui.

Sắc mặt đám người La Thành trên pho tượng, người La gia trên thành cổ, đám Hứa Bình cách đó không xa lập tức thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK