Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tươi cười trên mặt đại hán mặt sẹo và người thanh niên cứng đờ, lông mày nhíu lại.

Mạc Phàm không nhiều tuổi lắm, vậy mà biết không ít, ngay cả bí mật Hỗn Nguyên Nhất Khí Công của bọn họ cũng biết.

- Tiểu tử, sư phụ mày là ai?

Đại hán mặt sẹo bình tĩnh hỏi.

- Người chết, không cần thiết phải biết nhiều như vậy.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hắn nói xong liền nhắm mắt lại, cảm ứng lan tràn ra phía sau tòa nhà, toàn bộ trong tòa nhà lập tức xuất hiện trong mắt hắn.

Đại hán mặt sẹo và người thanh niên cười khinh thường, sao bọn họ chưa từng xung đột với tông phái, thế gia được.

Nhưng không có nghĩa tông phái, thế gia có thể ngồi lên đầu bọn họ.

Đừng nói là đứa bé như Mạc Phàm, cho dù người đứng đầu tông phái, thế gia đến chỗ bọn họ, cũng phải vô cùng khách sáo.

- Tiểu tử này hung hãn như vậy, thả mấy con chó chơi đùa với cậu ta trước đã.

Người thanh niên đề nghị.

Lá gan Mạc Phàm lớn như vậy, một mình xông vào trong đây, trực tiếp giết chết thì quá đáng tiếc, thả mấy con chó ra chơi đùa với cậu ta trước, xem lát nữa cậu ta còn ngông cuồng như vậy không.

Anh ta đi đến chỗ ổ chó pitbull, mở khóa ra.

- Đi đi.

Người thanh niên chỉ vào Mạc Phàm, ra lệnh.

Sáu con pitbull to như con trâu phát ra tiếng “Gâu gâu”, không do dự xông ra ngoài, như mãnh hổ xuống núi.

Đại hán mặt sẹo và người thanh niên cười đắc ý, những con chó pitbull này không phải là chó pitbull sủng vật, là chó bọn họ bồi dưỡng lai giống, dáng người khổng lồ, mạnh mười phần, lực cắn vô cùng khủng bố.

Nói là chó, thực ra mạnh hơn lão hổ trong vườn bách thú.

Lúc trước bọn họ dẫn một con đến vường bách thú gần đây, thiếu chút nữa hổ Đông Bắc bị chó bọn họ cắn chết, từ đó về sau vườn thú không cho mang chó loại lớn vào trong.

Ngay cả hổ Đông Bắc đều sợ, còn không xé được đứa bé sao?

Chó pitbull hùng hổ xông tới trước người Mạc Phàm, kêu vài tiếng “gâu gâu”.

Mạc Phàm không mở mắt ra, đám chó pitbull cúp đuôi chật vật chạy về ổ chó, giống như nhìn thấy khắc tinh.

Vẻ mặt hai người kia ngây ngốc, bình thường con chó này gặp người là xé xác.

Những ăn xin anh ta nuôi đều bị chó pitbull cắn chết vài người, một đôi cha mẹ đến tìm đứa bé cũng bị xé một tay, sao đụng tới Mạc Phàm lại cụp đuôi đi?

Đạp cửa nhà bọn họ, còn dọa chó pitbull chạy mất, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự có bản lĩnh?

Hai người liếc mắt đánh giá Mạc Phàm lần nữa, trong mắt vẫn không có một chút e ngại.

Một tên nhóc mà thôi, cho dù tu luyện Hỗn Nguyên Nhất Khí Công, cũng chỉ làm giá y của bọn họ, tu vi sẽ không cao được đến đâu, căn bản không là gì.

- Tiểu tử, mày có chút bản lĩnh đó, dọa được chó nhà tao nuôi nữa.

Người thanh niên cười trêu chọc.

Mạc Phàm thu hồi cảm ứng, mở to mắt, ngọn lửa hiện lên trong mắt, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công trong cơ thể cũng không tự chủ được vận chuyển.Trẻ em tàn tật hắn nhìn ở ngoài này, chỉ là một phần rất ít.

Ở trong tòa nhà này, không chỉ có em trai Chu Hiệt và mấy chục trẻ em mới bị bắt.

Còn hơn một ngàn trẻ em tàn tật, chắc là kiệt tác của hai người kia.

Trừ chuyện đó ra, còn có trên trăm đứa bé tu luyện công pháp.

Sau tòa nhà này có mấy chục chiếc xe tải cũ nát, quấn rất kín, nhìn từ ngoài không thấy bên trong.

Nếu không phải dùng đưa những đứa bé này đi ăn xin, thì dùng để trộm đứa bé.

- Tôi đâu chỉ có chút bản lĩnh, tôi còn biết nhiều lắm.

Mạc Phàm trầm giọng nói.

Hai người kia mất sạch nhân tính như thế, không nên để bọn họ sống sót, bọn họ không có tư cách này.

Sát tâm vừa nổi lên, hàn quang trong mắt hắn cũng tỏa ra, bắn thẳng về phía hai người.

Lúc này.

Tiếng chó sủa “gâu gâu…” truyền tới.

Ferrari ở ngoài cửa cô nhi viện lái vào.

Gia Cát Đan, đám Chu Hiệt trong xe cau mày, sắc mặt Gia Cát Đan xanh mét.

Xe mới lái vào đây, A Hào cũng lùi vào trong cô nhi viện, một đám người cầm ống tuýp hay lợi khí theo vào trong.

Đám người này đều có nam nữ già trẻ, khoảng chừng hơn trăm người, biểu cảm mỗi người đều như nhau, hung ác xông vào.

- Mạc tiên sinh, những phụ nữ và đứa bé này, tôi không ra tay được.

Vẻ mặt A Hào áy náy nói.

Mạc Phàm mới tiến vào cô nhi viện, một đám người xông tới.

Anh ta dựa theo lời Mạc Phàm nói, giết mấy người đàn ông trưởng thành vung đao về phía anh ta.

Không chỉ không dọa lùi được những người này, trái lại có mấy đứa bé, lão nhân và phụ nữ liều mạng cầm đao đâm anh ta.

Giết 1000 tên du côn, anh ta sẽ không nhăn mày lại, bảo anh ta ra tay với người già, phụ nữ và trẻ em, anh ta thực sự không làm được.

Nếu không phải thân thể anh ta trải qua rèn luyện, không sợ lưỡi dao bình thường, chắc chắn lúc này trên người bị đâm nát.

Mạc Phàm lạnh lùng liếc nhìn đám người này một cái, lông mày nhíu lại càng chặt hơn.

Ngay cả đứa bé trong thôn trấn đều có vẻ mặt tàn nhẫn, nhìn dáng dấp không giống với những người cùng trang lứa.

“Ha ha!” Mạc Phàm cười, ánh mắt càng sắc bén.

Đại hán mặt sẹo và người thanh niên nhìn thấy thuộc hạ của bọn họ, nhướn mày cười đắc ý.

- Tiểu tử, không phải mày mới nói mày rất có bản lĩnh sao, chúng tao có nhiều người ở đây như vậy, để chúng tao nhìn xem, nếu không các người đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài.

Đại hán mặt sẹo cười nói.

Lúc trước có cảnh sát đến chỗ bọn họ, muốn mang hai bọn họ đi, cũng có nhiều thuộc hạ đến ngăn cản như vậy.

Hai cảnh sát kia muốn dẫn bọn họ đi, căn bản không cần bọn họ ra tay, hai cảnh sát đã bị mấy đứa bé phía sau đâm chết.

Lúc ấy hai cảnh sát mở to mắt kinh ngạc, đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ.

Muốn đối phó với hai người bọn họ, phải hỏi xem đệ tử Nam phái bọn họ có nguyện ý hay không.

- Những người này đều là người Nam phái các anh sao?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

- Có phải hay không khác nhau sao? Nếu mày dám ra tay thì ra tay, không dám thì đợi chết đi.

Người thanh niên cười gằn.

Anh ta nói xong chỉ Mạc Phàm, cười nói với những thôn dân này:

- Đây là người tới tìm Nam phái chúng ta gây phiền phức, các người nhìn mà làm đi, bắt lấy cậu ta một tuần không cần làm việc.

Người thanh niên vừa nói xong, mắt vài người phụ nữ và đứa bé sáng lên, không do dự đi tới chỗ Mạc Phàm, trong tay không phải dao thì là kéo mài sắc bén.

Mấy người đi tới chỗ Mạc Phàm, A Hào nắm chặt tay, muốn ra tay nhưng nhìn thấy là trẻ em và phụ nữ, thật sự không ra tay được.

Người Nam phái đúng là quá đê tiện, chuyên sai bảo đứa bé và phụ nữ.

Trong xe, Gia Cát Nguyệt nhíu chặt mày, người đáng giận tất có chỗ đáng thương, ra tay cũng không phải, không ra tay thì không được.

Chu Hiệt nhìn xuyên qua cửa kính xe, vẻ mặt phẫn nộ và lo lắng.

Trái lại Gia Cát Đan đã dự liệu đến cảnh này, lúc trước ông ta từng nghe chuyện về Nam phái, cơ bản mỗi thôn trấn đều có người Nam phái, phụ nữ và trẻ em đều là binh.

Nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy, sắc mặt cũng rất khó coi.

- Tiểu tử, nếu mày không thể hiện bản lĩnh, vậy thật sự sẽ xảy ra chuyện đó.

Đại hán mặt sẹo nhếch miệng, cười âm hiểm nói.

Mạc Phàm nheo mắt, mặt như phủ băng.

Thấy phụ nữ và đứa bé giơ tay muốn đâm hắn, hắn thở dài một hơi.

Muốn dùng phụ nữ và đứa bé trói buộc hắn, nghĩ quá đơn giản rồi, đạo tâm của hắn không yếu ớt như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK