Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tiếng sau, một chiếc xe Cayenne được cải tiến đỗ trước nhà kho bỏ hoang.

Mạc Phàm mở cửa xe, bước vài bước đến chỗ Chu Hiệt, A Hào theo sát phía sau.

Trong bụi cỏ, Chu Hiệt nằm trong vũng máu, trái tim và bụng có lỗ máu nhìn thấy mà ghê người, mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn hơi thở, rõ ràng là đã chết.

Mắt hắn nheo lại, bên trong giống như mang theo lôi đình diệt thế, lửa giận hiếm có thấm nhuận trong lòng hắn.

Kiếp trước hắn từng thấy nhiều người chết, một đời này hắn không hi vọng bất luận người nào bên cạnh hắn xảy ra chuyện, nhưng đồ đệ hắn bị giết, ở ngay thành phố Đông Hải.

Sắc mặt A Hào trầm xuống, quả đấm không tự chủ được nắm chặt lại.

Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Đan cũng đi tới.

Gia Cát Nguyệt nhíu mày, trong mắt hiện lên thương tiếc.

Chu Hiệt nhìn xấp xỉ tuổi cô, còn trẻ tuổi như vậy vốn là lúc nên học đại học, yêu đương, làm những gì mình thích, nhưng lại bị người ta giết một cách tàn nhẫn ở độ tuổi tươi đẹp nhất, đúng là đáng tiếc.

Gia Cát Đan thấy sắc mặt Mạc Phàm âm trầm như nước, ngoại miệng không nói gì, nhưng trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.

Đến độ tuổi ông ta, đã quen nhìn sinh tử, có rất nhiều người chết ở độ tuổi Chu Hiệt, thế giới tàn tốc như vậy đó.

- Mạc tiên sinh, cô ấy là người của cậu sao?

Gia Cát Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Hắn không trả lời, lam quang trong mắt lóe lên, ý nghĩ nhanh chóng chuyển động, một đám y thuật xuất hiện trong đầu.

Gia Cát Nguyệt không giận, nhướn mày, vội vàng hỏi Gia Cát Đan:

- Chú Đan, chú có mang Hồi Hồn Đan không, không biết Hồi Hồn Đan có cứu được cô ấy hay không?

Nghe nói Hồi Hồn Đan nhà bọn họ có tác dụng hồi hồn tục mệnh, nói không chừng có thể cứu cô gái này một mạng.

Nếu thật sự có tác dụng, đều có lợi với Gia Cát gia và Mạc Phàm.

Gia Cát Đan nâng cằm, liếc mắt nhìn Chu Hiệt một cái, giả mù sa mưa nói:

- Chú có mang theo Hồi Hồn Đan, nhưng nha đầu này đã chết rồi, cho dù là Hồi Hồn Đan của Gia Cát gia chúng ta cũng không cứu được.

Hồi Hồn Đan nhà bọn họ chỉ có thể cứu người giả chết, không nói đến vết thương ở trái tim Chu Hiệt, chỉ riêng máu ở trên đất nhiều như thế, cũng đã không cứu được.

Nếu người bình thường mất trên 40% lượng máu, cơ bản đã không cứu được.

Trái tim Chu Hiệt còn bị lợi khí xuyên qua, cho dù là tu sĩ cũng phải chết.

- Có biện pháp khác không?

Gia Cát Nguyệt nhíu mày, vội vàng hỏi.

Từ trước đến nay đan y chẳng phân biệt, Gia Cát Đan ngoại trừ là đan sư Gia Cát gia bọn họ, cũng là thần y nổi tiếng ở Bắc Xuyên.

Tuy không nổi tiếng như Mạc Phàm, nhưng cũng thừa kế y thuật ngàn năm của Gia Cát gia bọn họ, y thuật vô cùng cao minh.

- Có thì có, ở chỗ Hoàng gia thủ đô còn có một gốc linh dược ngàn năm, nghe nói có tác dụng cải tử hoàn sinh, nói không chừng có thể cứu cô ta, nhưng Hoàng gia coi cây linh dược này trân quý như mạng bọn họ, căn bản không cho người ngoài sử dụng, lo chuẩn bị hậu sự đi, tiểu nha đầu này đã chết rồi.

Gia Cát Đan vuốt râu, vô cùng tự tin nói.

Lúc nói chuyện, trong mắt lại xuất hiện vẻ đắc ý.

Đây là kết cục của càn rỡ, giờ xảy ra chuyện rồi đó?

- Chuyện này…

Sắc mặt Gia Cát Nguyệt trầm xuống, không nói nữa.

Gia Cát Đan đã nói là chết, trên cơ bản không cứu được.

Gia Cát Đan thấy từ đầu đến cuối Mạc Phàm không nói một câu, bộ dạng bó tay chịu trói, vẻ mặt càng đắc ý hơn.

Thần y giải trừ bệnh truyền nhiễm cũng thường thôi, trước mặt người chết cũng chẳng làm được gì.

- Mạc Phàm, nếu cậu còn muốn thấy cô ta lần nữa, tôi biết một số Chiêu Hồn Thuật, trái lại có thể khiến cậu nói với cô ta mấy câu, nhưng phải có thù lao, hi vọng cậu có thể hạ giá Bồi Nguyên Đan thấp một chút, ví dụ như dùng một giọt Địa Nhũ đổi lấy tất cả Bồi Nguyên Đan trong tay cậu.

Gia Cát Đan nói xong có “ý tốt” nhắc thêm một câu.

- Tốt nhất là cậu nên suy nghĩ nhanh đi, nếu thời gian tử vong quá lâu, có khả năng cậu không thể nói mấy câu cuối cùng với cô ta đâu.

Gia Cát gia bọn họ thân là pháp đạo thế gia, loại pháp thuật nghịch thiên cải mệnh như thất tinh tục mệnh đều biết, Chiêu Hồn Thuật cũng không nói chơi.

Nhưng thiên hạ đâu có bữa cơm miễn phí, muốn ông ta hao phí pháp lực chiêu hồn, nhất định phải trả thù lao, ít nhất phải hạ giá xuống thấp.

Gia Cát Đan vừa nói những lời này, quả đấm của A Hào vang lên cọt kẹt.

- Lão già kia, có phải ông muốn chết đúng không?

Trong chớp mắt vẻ mặt Gia Cát Nguyệt thay đổi, cho dù cùng là người Gia Cát gia, cô cũng có chút tức giận nhìn Gia Cát Đan.

- Chú Đan, chú nói linh tinh gì đó?

Lúc này Gia Cát Đan nói chuyện Bồi Nguyên Đan với Mạc Phàm, chẳng khác gì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Hành động này không chỉ không sáng suốt, còn vô cùng ngu ngốc.

Tuy cô không tiếp xúc với Mạc Phàm nhiều lắm, nhưng cũng hiểu Mạc Phàm một chút, Gia Cát Đan tính toán nhỏ nhặt không chỉ không thành, còn khiến Mạc Phàm tức giận.

Làm Mạc Phàm tức giận sẽ có kết cục gì, cô hiểu rõ nhất.

Ngày đó ở Minh Hồ, ngay cả phù chú nhà bọn họ đều không làm gì được quỷ xà có ý đồ tấn công, Mạc Phàm chỉ nói một chữ “Cút”, liền chết trăm con.

Hiện giờ mỗi lần nhớ tới màn đó, cô vẫn còn thấy sợ hãi, may mà cô không đắc tội Mạc Phàm, nếu không cô sẽ không có kết cục gì tốt.

Lúc trước ở biệt thự, có Hạc lão cho bọn họ một bậc thang, ở đây không có bậc thang, chỉ có Mạc Phàm đang tức giận.

- Không có gì, chú chỉ bàn chuyện chính thôi, cháu không cần lo, chuyện này cứ để chú xử lý.

Gia Cát Đan cười khinh thường nói.

Ở trong biệt thự có Lạc Phi và Tần lão gia tử làm chỗ dựa, nơi này không có ai rồi.

Một đứa bé thì có gì phải sợ, tiểu tử này có thể ăn thịt bọn họ sao?

Cho dù muốn ra tay, cũng phải có bản lĩnh này, ông ta có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, còn nắm giữ nhiều loại thuật pháp của Gia Cát gia, tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường không phải là đối thủ của ông ta.

- Chú Đan, cháu đã nói chuyện này nghe theo cháu mà.

Gia Cát Nguyệt kích động nói.

- Ở biệt thự Mạc gia nghe lời cháu, ở đây nghe lời chú.

Gia Cát Đan bá đạo nói, ánh mắt nhìn Gia Cát Nguyệt rét lạnh không ít.

Đường đường là đệ tử Gia Cát gia, còn ăn nói khép nép với đứa bé 16, 17 tuổi, đúng là làm mất mặt Gia Cát gia ngàn năm.

Gia Cát Nguyệt vốn có một nửa huyết thống nước ngoài, ông ta có chút xem thường Gia Cát Nguyệt, hiện giờ càng không còn sắc mặt hòa nhã.

Gia Cát Nguyệt nhíu mày, trên mặt đều là lo lắng.

Cô biết Gia Cát Đan ghi hận chuyện tát hai cái, nhưng quả thật lúc trước là Gia Cát Đan không đúng, vậy mà lấy an nguy của Mạc gia ra uy hiếp Mạc Phàm hạ giá.Nếu không phải Hạc lão ra mặt, tuyệt đối không chỉ tát hai cái đơn giản như vậy.

Hiện giờ Gia Cát Đan dùng Chiêu Hồn ép Mạc Phàm hạ giá, cô đã không trông mong Mạc Phàm bán Bồi Nguyên Đan cho Gia Cát gia, chỉ hi vọng Gia Cát Đan có thể sống sót.

Gia Cát Đan vừa nói xong, Mạc Phàm nhíu chặt mày, trong hai mắt như có tia chớp, nhìn về phía Gia Cát Đan.

- Ông vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa tôi nghe một chút?

Gia Cát Đan nhếch miệng, không sợ hãi, cười nói:

- Tôi nói nha đầu kia đã chết, cậu muốn nói mấy câu với cô ta, tôi có thể giúp cậu Chiêu Hồn, nhưng phải dùng Bồi Nguyên Đan trao đổi.

- Đã chết, Chiêu Hồn?

Mạc Phàm trầm giọng lặp lại mấy chữ, mắt mở to, xung quanh như có điện quang sản sinh.

- Chiêu Hồn mà ông nói là đây sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK