Hắn chỉ rời đi vài ngày, vậy mà có không ít chuyện xảy ra ở Giang Nam.
Vạn Thiên Tuyệt xuất quan khiến một lượng lớn đứng ra là địch với Mạc gia, vậy mà Bạch gia cũng muốn gả Tiểu Tuyết cho Carter vương tử của Thần Điện.
Hắn cười lạnh lùng, tươi cười sắc bén như đao.
- Người lúc trước bắt Tiểu Tuyết là người của Thần Điện, vậy mà Bạch gia vẫn gả Tiểu Tuyết cho Carter?
Mạc Phàm nhíu mày, trầm giọng nói.
Thần Điện đã bắt Tiểu Tuyết một lần, bị hắn bắt gặp cứu Tiểu Tuyết.
Bạch gia cũng biết chuyện này, vậy mà vẫn gả Tiểu Tuyết cho Carter.
- Tôi nghe cha tôi nói, Thần điện hi vọng Carter và Tiểu Tuyết kết hôn, dùng Tiểu Tuyết giúp tên Carter chết tiệt kia ban ân lần hai.
Sắc mặt An Hiểu Hiên khó coi nói.
- Ban ân lần hai sao?
Trong chớp mắt sắc mặt Mạc Phàm như sương lạnh, hàn khí bức người, quả đấm cũng nắm chặt lại, gió lạnh thổi từ người hắn ra.
Kiếp trước Lâm gia chia rẽ hắn và Tiểu Tuyết, Bạch gia vẫn luôn mặc kệ, nếu không phải Bạch gia có thái độ ngầm đồng ý, sao Tiểu Tuyết có thể gả cho Lâm Khuynh Thiên, thống khổ cả đời.
Một đời này, vậy mà Bạch gia coi Tiểu Tuyết là tế phẩm đưa cho Thần Điện.
Hay cho một Bạch gia vô tình.
Theo hắn biết, ban ân lần đầu tiên là phải hoàn thành khổ tu mới được.
Ban ân lần thứ hai, thì cần hiến tế người thân nhất của mình, bình thường là cha mẹ, con cái, vợ.
Tiểu Tuyết là thể chất Thái Âm, thuần khiết như Độc Giác Thú trong thần thoại phương Tây, quả thật là tế phẩm rất tốt.
Nhưng Bạch gia đối xử với Tiểu Tuyết như vậy, đúng là đáng chết.
An Hiểu Hiên cảm nhận được tức giận trên người Mạc Phàm, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
- Mạc Phàm, anh đừng tức giận, tức giận cũng không có tác dụng gì, tôi nghe nói là Thần Điện đề xuất yêu cầu, nếu Bạch gia không tuân theo, sẽ diệt Bạch gia.
Cô biết Mạc Phàm đi Mạc Bắc, nếu không phải xảy ra chuyện như vậy, cô sẽ không gửi tin nhắn cho Mạc Phàm, bảo Mạc Phàm đến trường học.
- Đi thôi, chúng ta đến Bạch gia một chuyến.
Mạc Phàm thu lại sắc bén trong mắt, hờ hững nói.
Không chỉ có Thần Điện muốn diệt Bạch gia, hiện giờ hắn cũng muốn diệt Bạch gia.
Người phụ nữ hắn thích nhất, lại bị Bạch gia coi thành công cụ cứu mạng.
- Hay chúng ta nói thẳng tin anh là Mạc đại sư cho Bạch gia?
An Hiểu Hiên nhíu mày, do dự một lát nói.
Nếu Bạch gia biết Mạc Phàm là Mạc đại sư, có lẽ sẽ hồi tâm chuyển ý, dù sao Bạch gia sẽ không ngu xuẩn như thế.
- Bây giờ nói cho Bạch gia cô cảm thấy có tác dụng sao, Bạch gia có tin không?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng, hỏi ngược lại.
Nếu là lúc trước, hắn nói thân phận của mình cho Bạch gia, có lẽ Bạch gia sẽ không cản Tuyết Nhi ở bên hắn.
Hiện giờ, chỉ sợ biết xong sẽ ngược lại.
- Như vậy đi cũng không tốt lắm đâu.
Trong mắt An Hiểu Hiên hiện lên vẻ lo lắng.
Mạc Phàm đến Bạch gia khó tránh khỏi xung đột, người nào bị thương đều khiến Tiểu Tuyết không vui.
Một bên là người yêu, một bên khác là người nhà của mình.
- Biện pháp tốt nhất hiện giờ là đến Bạch gia một chuyến.
Mạc Phàm mở cửa xe, muốn lên xe.
Kiếp trước hắn không thể ở bên Tiểu Tuyết, một đời này xem còn ai có thể cản trở hắn.
Lâm Khuynh Thiên muốn đánh chủ ý với Tiểu Tuyết, đã bị diệt.
Xem Bạch gia và Thần Điện có bản lĩnh sống sót hay không.
Nghĩ như vậy, hàn khí quanh hắn nhiều hơn.
An Hiểu Hiên không khỏi rùng mình mấy cái, không nói gì nữa.
Bọn họ vừa định lên xe đến Bạch gia.
"Vù vù. . ." Vài bóng người như mũi tên nhọn nhoáng lên một cái, xuất hiện cách Mạc Phàm không xa, tạo thành một vòng tròn, vây quanh xe cùng với Mạc Phàm và An Hiểu Hiên.
- Cậu là Mạc Phàm, Mạc đại sư danh chấn Giang Nam sao?
Trong đám người này, một người đàn ông cao cao gầy gầy đeo kính đen mặc áo gió bó sát, hai tay cho vào trong túi hỏi.
Ngoại trừ anh ta ra, những người khác có nam có nữ, tuổi tác không lớn, thực lực cũng không mạnh, chỉ gần Trúc Cơ trung kỳ, nhưng đều mặc áo gió, trên mặt bọn họ đều là kiêu ngạo, giống như tài trí hơn người.
- Là tôi.
Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn những người này một cái, vẫn đáp.
- Là cậu thì được rồi, chúng tôi là thành viên dự bị của Long Hoa Hội, không phải cậu không biết Long Hoa Hội đấy chứ?
Một người đàn ông khác tóc dài, dáng vẻ lưu manh liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, khinh miệt nói.
Ánh mắt anh ta nhìn Mạc Phàm, tựa như đang nhìn một con kiến.
- Long Hoa Hội?
Nghe mấy chữ này, sắc mặt An Hiểu Hiên hơi đổi, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
ế ế ể ồLong Hoa Hội được thành lập từ thời chiến tranh, tuy danh tiếng không thể so với Hưng Trung Hội, Đồng Minh Hội những xã đoàn có tên trong sách lịch sử.
Nhưng không phải vì xã đoàn không có danh tiếng, mà vì người không có danh tiếng sẽ không biết đến sự tồn tại của Long Hoa Hội.
Phàm là người vào Long Hoa Hội, đều thành nhân vật nổi tiếng có tên trong sách lịch sử.
Trái lại những xã đoàn khác có tên trong lịch sử, chỉ có một số nhân vật được lưu danh sử sách.
Cho dù là hiện giờ, cũng có vô số đệ tranh giành tiến vào Long Hoa Hội.
Chỉ cần trở thành thành viên của Long Hoa Hội, gần như đều trở thành đại quan biên giới thậm chí là đại lão thủ đô.
Những người này là thành viên của Long Hoa Hội, cũng khó trách bọn họ kiêu ngạo như thế, không phải không có đạo lý.
Long Hoa Hội đến tìm Mạc Phàm, trong chớp mắt cô nghĩ đến gì đó.
- Tôi không biết xã đoàn này, tôi chỉ biết có người trước khi chết, tự xưng là thành viên của Long Hoa Hội.
Lông mày Mạc Phàm giãn ra, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
Âu Dương Minh Nhật bị giết là thành viên của Long Hoa Hội, rõ ràng là không chỉ có nhà Wiki Nhật quốc, Vu Thần Giáo Thái quốc còn có Thứ Thần gây sự với hắn, người của Long Hoa Hội cũng đến đây.
- Giang Nam đúng là náo nhiệt thật.
Hắn nghĩ thầm.
- Mạc Phàm, cậu đừng có mà kiêu ngạo, cậu nghĩ rằng có chút thực lực, Hoa Hạ không thể trừng trị được cậu sao?
Người đàn ông tóc dài nhíu mày, tức giận nói.
Ở trong mắt anh ta, Mạc Phàm chỉ là một gã võ phu, cho dù là số một thiên hạ, nhưng có thể đỡ nổi những vũ khí tiên tiến hay sao?
Ném một quả lựu đạn ra, có thể khiến Mạc Phàm nổ thành mảnh nhỏ.
Đối với Long Hoa Hội bọn họ mà nói, làm chuyện này chỉ là một câu chuyện.
Phải biết rằng, đại lão một tỉnh đều vô cùng khách sáo với bọn họ.
Mạc Phàm chỉ là một tên võ phu ở Hoa Hạ, vậy mà dám hung hãn trước mặt bọn họ như thế.
- Có ai trừng trị được tôi hay không tôi không biết, nhưng giết các người, chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu tôi.
Mạc Phàm hờ hững nói.
Đám người này nhìn hắn như con kiến, ở trong mắt hắn, đám người này còn không bằng con kiến.
- Mạc Phàm, cậu nói cái gì, cậu có dám nói lại lần thứ hai không?
Người đàn ông tóc dài hơi ngẩn người, tức giận lại tăng lên nhiều.
Mạc Phàm lắc đầu, chẳng muốn nói nhiều lời vô nghĩa với bọn họ.
Ý niệm của hắn vừa động, một đạo khí binh lập tức xuất hiện trong tay hắn, sắc bén chi ý như luồng không khí lạnh thổi về phía đám người này.
- Tôi cho anh một phút đồng hồ, nói rõ ý đồ mình đến sau đó biến, hay tôi giết tất cả các người.
Âu Dương Minh Nhật là thành viên chính thức của Long Hoa Hội đều bị hắn chém, vậy mà một đám thành viên dự bị cũng dám hung hãn ở trước mặt hắn, đúng là không biết trời cao đất rộng, bọn họ cho rằng kiếm của hắn không đủ sắc bén sao?
Trường kiếm vừa xuất hiện, sắc mặt năm người thay đổi.