Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỷ Thủ biến mất trong hư không, tiểu hồ ly lập tức thoát khỏi giam giữ.Nó vừa rơi xuống mặt đất, liền cắn lên đùi Long Trường Không bị dọa mất mật một cái, lúc này mới hết giận nhanh chóng nhảy lên vai Mạc Phàm.

- Mộc Đầu, nhanh liếc tên đó một cái, đốt chết tên đó đi.

Tiểu hồ ly hung dữ nói.

Mạc Phàm vỗ tiểu hồ ly, cười nhẹ.

Đối phó với một tên gia hỏa khi sư diệt tổ, không bằng cầm thú như vậy sẽ không đơn giản.

- Ông còn gì để nói, không nói vậy ông chuẩn bị đi chết đi.

Long Trường Không nhíu chặt mày, cuối cùng không tìm được đắc ý trên mặt lúc trước.

- Tiểu tử, cậu chớ đắc ý, cậu thực sự nghĩ cậu có thể giết được tôi sao, đừng quên nơi này là địa bàn của Âm Sơn Tông chúng tôi.

Mạc Phàm lắc đầu cười, những lời này chỉ có thể lừa gạt được trẻ con, còn kém xa mới lừa được hắn.

- Ngay cả cái này ông cũng không có, dựa vào cái gì nói đây là địa bàn của Âm Sơn Tông ông.

Mạc Phàm lấy ngọc phù kia ra nói.

Long Trường Không nhìn thấy miếng ngọc phù kia mắt nheo lại, lộ ra tham lam và vẻ không cam lòng.

Chỉ cần lấy được ngọc phù này, ông ta có thể đi vào đảo giữa hồ, mở phong ấn của Âm Sơn Tông.

Đến lúc đó tất cả đều là của ông ta.

Hiện giờ còn thiếu ngọc thù trong tay Mạc Phàm.

- Cho dù cậu có Trấn Sơn Phù thì sao chứ, cậu căn bản không vào được đảo giữa hồ, hay là như vậy đi, hai người chúng ta hợp tác, cùng cởi bỏ phong ấn của Âm Sơn Tông, những thứ đạt được chúng ta chia đều, thế nào?

Tiến vào đảo giữa hồ nhất định phải có ấn ký trấn phủ của Âm Sơn Tông, ông ta thân là hậu nhân của Âm Sơn Tông, tất nhiên có thứ này.

Nếu không có ấn ký trấn phủ, cho dù cậu ta đi một trăm năm cũng đừng nghĩ đến được đảo giữa hồ.

- Mộc Đầu, đừng đồng ý với kẻ đó, nhanh giết tên cầm thú kia đi, kẻ đó giết cả nhà ta, ngươi đã đồng ý báo thù giúp ta rồi.

Tiểu hồ ly vội vàng nói.

Người này giết cả nhà nó, tuyệt đối không thể tha thứ.

- Mạc tiên sinh, không thể tha cho người này, nếu cậu giết cậu ta giúp tôi, tôi nguyện đời đời kiếp kiếp làm nô.

Chu Trường Hoằng quỳ phịch xuống đất, trầm giọng nói.

Cái chết của sư phụ ông ta hơi kỳ lạ, sư phụ ông ta đã đến cảnh giới Chân Nhân, tuổi thọ dài hơn người bình thường một chút, nhưng đột nhiên lại mất, không để lại một pháp bảo nào bên người.

Những lời Long Trường Không nói lúc trước đã giải toàn bộ nghi ngờ của ông ta.

Nếu biết sư phụ do Long Trường Không giết, ông ta lại còn hợp tác với Long Trường Không, như vậy chẳng khác gì cầm thú?

Mạc Phàm không để ý đến hai người, lấy một chiếc nhẫn ra.

- Ông nói cái này sao?

Long Trường Không nhìn thấy cái này mắt mở to, vô cùng khiếp sợ.

Ông ta vốn tưởng rằng có thể dựa vào ấn ký trấn phủ trong tay, cùng Mạc Phàm tiến vào Âm Sơn Tông, vào bên trong lại nhân cơ hội giết Mạc Phàm.

Ai biết Mạc Phàm cũng có ấn ký trấn phủ, cấp bậc còn cao hơn ông ta nữa.

- Sao cậu có nhẫn trấn phủ của Âm Sơn Tông chúng tôi, đây là của Âm Sơn Tông chúng tôi…

- Ở đâu ra thì ông không cần biết, tôi còn cần hợp tác với ông sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Không, bên trong Âm Sơn Tông có rất nhiều cơ quan, cậu đi vào chắc chắn nguy hiểm trùng trùng, có tôi ở đây mọi người sẽ bình yên vô sự, không thì như vầy, cậu chia cho tôi ba phần, tôi mang mọi người tiến vào, thế nào?

Long Trường Không có chút ăn nói khép nép.

- Ông cảm thấy có khả năng sao?

Mạc Phàm hỏi ngược lại.

Long Trường Không nhướn mày, mắt vô cùng âm trầm, giống như nước trong Minh Hồ.

- Tiểu tử, cậu có thể tự mình cởi bỏ phong ấn Âm Sơn Tông, nhưng tôi sẽ lập tức đến thành phố Đông Hải giết cả nhà cậu, tôi không giết được cậu nhưng tôi muốn đi thì đi, cậu căn bản không ngăn được.

Mạc Phàm giải phong ấn Âm Sơn Tông cần chút thời gian, trong khoảng thời gian này đủ để ông ta làm một chuyện.

Những lời này vừa vang lên mắt Mạc Phàm nheo lại, ngọn lửa trong mắt lại cháy mạnh lên.

- Tôi nói rồi, người sắp chết chỉ có một, đó chính là ông.

Giết cả nhà tiểu hồ ly, người này đáng tội chết.

Khi sư diệt tổ, không cần Chu Trường Hoằng cầu hắn, hắn cũng sẽ giết chết không thể nghi ngờ.

Ba đao trên người A Hào, tuyệt đối sẽ không chịu uổng công.

Uy hiếp người nhà hắn, cho dù là tổ sư gia Âm Sơn Tông đến đây, hắn cũng phải giết Long Trường Không này.

- Ha ha, cậu sợ rồi sao, sợ thì giao Trấn Sơn Phù và nhẫn trấn phủ ra đây, nếu không đợi tôi rời đi rồi, lúc cậu quay về Đông Hải sẽ nhìn thấy một đống thi thể, lúc đó cậu đừng hối hận.

Long Trường Không cười âm hiểm nói.

- Mộc Đầu, đừng nói nhiều với tên đó như vậy, giết tên đó đi.

Tiểu hồ ly kêu lên.

- Giết tôi, cậu ta cũng phải có bản lĩnh này.

Long Trường Không cười đắc ý nói.

- Như vậy đi, ông chạy cho tôi xem, tôi xem ông chạy thế nào?

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói.

Long Trường Không cười ha ha, pháp thuật khác thì ông ta không học nhiều, nhưng pháp thuật ẩn thân chạy trốn thì học nhiều lắm.

- Nếu vậy tôi đi đây.

Ông ta bóp pháp ấn, thân thể lập tức biến mất trong hư không.

Vẻ mặt Chu Trường Hoằng và tiểu hồ ly sửng sốt, vội vàng nhìn bốn phía, trên mặt xuất hiện thêm lo lắng.

Nếu để Long Trường Không chạy mất, vậy thật sự nguy hiểm rồi.

- Chỉ là tiểu thuật, còn dám giả thần giả quỷ trước mặt tôi, tôi sẽ cho ông xem cái gì gọi là pháp thuật chân chính.

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, một tay vỗ lên mặt đất, một trận kình phòng bay ra bốn phía.

Kình phong đến chỗ nào, cỏ trên mặt đất lập tức lay động.

Trong đó có một chỗ cỏ điên cuồng phát triển, rất nhanh liền hiện ra một người, ngoại trừ Long Trường Không ra thì còn ai?

- Cậu, sao cậu làm được?

Vẻ mặt Long Trường Không vô cùng khiếp sợ, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

Những pháp thuật của Mạc Phàm là gì đây, trong mắt có thể phóng hỏa, chỉ một pháp thuật tùy ý ngay cả cỏ bình thường cũng nghe cậu ta, cỏ phát triển điên cuồng.

- Làm như thế nào ông không có cơ hội biết, ông chỉ cần biết có một số việc ông không nên làm thì đừng làm, có một số người ông không thể trêu chọc thì đừng trêu chọc, nếu không sẽ chết.

Mạc Phàm lạnh lùng nói, cầm thanh đao của A Hào đi về phía Long Trường Không.

Mắt Long Trường Không mở to, cuối cùng cũng lộ vẻ sợ hãi, vừa thi pháp loại bỏ đám cỏ chết tiệt trên người, vừa ra lệnh cho quỷ vương.

- Tiểu quỷ, giúp tôi giết cậu ta, nhanh lên.

Nếu Mạc Phàm đi tới, ông ta sẽ chết không thể nghi ngờ.

Quỷ vương nghe thấy mệnh lệnh của Long Trường Không, do dự một lát liền xông về phía Mạc Phàm.

- Ngươi còn muốn nếm thử đau đớn nghiệp hỏa đốt người sao?

Mạc Phàm nheo mắt, lạnh lùng liếc quỷ vương một cái nói.

“Hu hu…” Quỷ vương lập tức dừng lại, nhìn xung quanh một chút, nó kêu hai tiếng đáng thương, cuối cùng trực tiếp quay về trong pháp bàn.

Long Trường Không và Chu Trường Hoằng lập tức sửng sốt, sắc mặt khác nhau.

Vậy mà Mạc Phàm có thể dọa quỷ vương tương đương với cảnh giới Tiên Thiên quay về, sư phụ bọn họ còn không làm được.

Mạc Phàm bước ba bước đến trước mặt Long Trường Không, hàn quang trong mắt lóe lên.

- Bây giờ ông có thể đi chết đi.

- Không, không, đừng giết tôi, tôi biết mấy bảo địa, với thực lực của cậu hoàn toàn có thể đi vào, tôi đều nói cho cậu biết, rất nhiều pháp thuật của Gia Cát gia tôi cũng nói cho cậu, cậu đừng giết tôi, bảo tôi làm nô lệ cho cậu cũng được, tôi đều nguyện ý.

Long Trường Không vô cùng hoảng sợ cầu xin.

Mạc Phàm lắc đầu.

Bảo địa, hắn có tay có chân, muốn có thể đi tìm.

Pháp thuật, Thần Nông Tông có muôn vàn thuật pháp, đều nằm trong đầu hắn, hắn cần pháp thuật Gia Cát gia sao?

Nô lệ của y tiên bất tử hắn, ai cũng làm được chắc?

- Ông vẫn nên chết đi thì tốt hơn.

Sát ý lập tức xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK