Không đợi chai rượu đập vào người Bàn Tử, một chưởng của Mạc Phàm đập vào ngực Tôn Ngọc Trụ.
- Nhóc con, mày chỉ có chút lực ấy à, có thể đánh mạnh hơn nữa không.
Tay giơ lên của Tôn Ngọc Trụ dừng lại, nhìn tay Mạc Phàm đầy khinh miệt.
Một tên nhóc con mà dám ra tay với anh ta, tuy anh ta không học võ, nhưng nặng hơn 100 cân đặt ở đâu, há có thể để một tên nhóc con đánh bại.
Người xem náo nhiệt vốn không coi trọng hai người, bây giờ lại ra tay, bọn họ lại càng lắc đầu thở dài.
- Tôn Ngọc Trụ, anh dừng tay, đừng bắt nạt bọn họ.
Thư Băng Tuyết kêu lên.
- Ha ha, cô cố bảo vệ bản thân trước đi, đợi bắt nạt bọn chúng xong, tôi sẽ bắt nạt cô.
Tôn Ngọc Trụ đắc ý nói.
Thư Băng Tuyết cắn chặt răng, cô biết khuyên Tôn Ngọc Trụ cũng vô dụng, liền nói với Mạc Phàm và Bàn Tử:
Hai người mau chạy đi, các cậu không quản được chuyện này đâu.
- Chạy, không quản được?
Mạc Phàm cười.
Hắn định một chưởng đánh chết Tôn Ngọc Trụ, xong hết mọi chuyện, Thư Băng Tuyết sẽ không tiếp tục vận mệnh kiếp trước, thành phố cũng sạch sẽ hơn. Nhưng nghe mấy lời này, hắn liền thu lại lực.
-Anh cảm thấy lực đạo của tôi nhỏ đúng không, vậy anh thử lực đạo chưa đến một phần của tôi trước xem.
Hắn di chuyển tay đánh về phía ngực Tôn Ngọc Trụ, mạnh mẽ lập tức bùng nổ.
- Một phần? Mày vẫn nên ăn một chai của ông đây đi, về nhà ăn mẹ mày... Tôn Ngọc Trụ bỏ qua Bàn Tử, đánh về phía Mạc Phàm.
Hai tên ranh con, không cho anh ta tiền còn chưa tính, còn muốn ra tay với anh
ta, không biết sống chết.
Thu thập thằng nhóc này, anh ta xem sau này còn ai dám chõ mõm vào. Nhưng không đợi anh ta nói hết câu, cơ thể cao lớn của anh ta như con diều bay ra ngoài.
“Rầm!” Tôn Ngọc Trụ đập mạnh vào tường, đầu đầy máu.
Mọi người xung quanh ngoại trừ Bàn Tử ra đều sửng sốt, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.
Một đứa bé, một chưởng đánh bay một người trưởng thành hơn 100 cân.
- Đứa bé này là ai?
Thư Băng Tuyết giơ tay che miệng, vô cùng kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp lóe lên kỳ lạ nhiều lần.
- Chuyện này...
Phụ nữ nào mà chẳng hi vọng có anh hùng mặc chiến giáp, lúc gặp phải nguy hiểm sẽ theo gió vượt sóng, bước trên mây mà đến, đến vì cứu giúp mình. Nhất là cô, càng cần một anh hùng như vậy.
Cô luôn bị Tôn Ngọc Trụ quấn lấy, sớm muộn gì cũng bị Tôn Ngọc Trụ mang về quê kết hôn.
Nếu Tôn Ngọc Trụ không ham mê cơ bạc thì cũng được, cô sẽ không trốn. Nhưng Tôn Ngọc Trụ ham bài bạc thành tính, ở bên anh ta sau này xảy ra chuyện gì cũng không biết được.
Mạc Phàm nhìn chưa đến 50 cân, nhưng lại có sức lực mạnh như thế, là anh hùng của cô sao?
Ý niệm này chỉ thoáng qua mà thôi, vẻ lo lắng lại hiện trong mắt cô.
Tôn Ngọc Trụ ôm ngực đứng dậy, trên khuôn mặt là âm u, anh ta bị một đứa con nít đánh.
- Nhóc con, mày chơi người phụ nữ của tao, còn dám đánh tao, mày biết ông đây là ai không?
- Anh là ai, có liên quan gì sao?
Mạc Phàm cười nói.
- Được, đây là mày nói đó, nếu mày có gan thì đừng chạy.
Tôn Ngọc Trụ chỉ Mạc Phàm, giận dữ hét. Anh ta còn sợ Mạc Phàm không dám ra
tay, nếu làm anh ta bị thương, không đòi tên nhóc này mấy chục vạn, thì việc này chưa xong đâu.
Một mình anh ta không đánh lại tên nhóc này, anh ta không tin mười mấy tên cũng không đánh lại.
- Chạy sao? Anh chạy tôi sẽ không.
Mạc Phàm cười nói.
Tôn Ngọc Trụ quen đám du côn, đương nhiên hắn biết, kiếp trước hắn đã bị đám du côn kia đánh một trận. Nếu đều đến đây thì bắt hết bọn họ bằng
một lưới, thứ nhất là báo thù, thứ hai cũng giúp bà chủ một tay, tránh để đêm dài lắm mộng. lắm, nếu mày có gan mày đợi đó Được cho tao. Trong mắt Tôn Ngọc Trụ lóe lên ngoan độc, xoay người rời khỏi quán cơm. Người xem náo nhiệt thấy Tôn Ngọc Trụ bị đánh chạy, không chỉ không vui vẻ, trái lại lo lắng hơn.
- Nhóc con, cậu nhanh đi đi, không đi sẽ không đi được nữa đâu.
- Đúng vậy, nhanh đi đi, tên kia quen không ít du côn lưu manh.
Thư Băng Tuyết cũng lắc lắc mông đi từ trong quầy ra, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đều là lo lắng.
- Tiểu tiên sinh, các cậu nhanh đi đi, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm. Không phải lúc trước không có ai giúp cô, ngày đầu tiên khai trương có người thanh niên tuổi không kém cô nhiều không nhìn được, ra mặt bảo vệ cô.
Kết quả bị Tôn Ngọc Trụ mang người đến đánh, bây giờ người kia vẫn còn đang nằm viện.
Mạc Phàm dù mạnh cũng chỉ có một mình, đánh không lại nhiều người như
vậy.
Có vết xe đổ, cô không muốn Mạc Phàm nằm viện vì cô.
- Yên tâm đi, Tiểu Phàm rất lợi hại, mười mấy người đều không phải đối thủ của cậu ấy.
Bàn Tử cười nói, không lo lắng chút nào.
Haizz, không nghe người lớn dạy bảo, chịu thiệt ngay trước mắt!
Không ít người lắc đầu.
- Cậu bé, nghe bác gái một tiếng, nhanh rời đi đi, cháu đi rồi bọn họ sẽ không làm gì đâu.
Một bác gái hơi mập đeo tạp dề thân thiết nói.
Mạc Phàm cười với bác gái, bác gái này bán Ma Lạt Thang ở bên cạnh, lúc trước hắn và chị họ thường xuyên đến ăn, cũng là người nhiệt tình, thường xuyên nói với bọn họ chuyện đám lưu manh hết nhân tính.
mất Cảm ơn bác gái, đợi cháu thu thập đám người này, sẽ không có người thu phí bảo kê với mọi người. Đám người Tôn Ngọc Trụ tìm tới là côn đồ quanh đây, thường xuyên đến các quán thu phí bảo kê, không đưa mà nói, trên cơ bản là không có biện pháp buôn bán.
Vẻ mặt bác gái sửng sốt, đang định mở miệng khuyên Mạc Phàm nữa, một đám người liền chạy đến.
- Tránh ra, tránh ra, kẻ nào bắt nạt anh em của tao, không muốn sống nữa à?
Một tên mặc áo may ô đầu bóng kêu lên.
Tên đầu bóng này cao khoảng hơn 1m9, còn cao lớn thô kệch, bắp thịt toàn thân như miếng sắt dán lên, bả vai lộ ra bên ngoài đầy hình xăm, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng hung hãn. Sau tên đầu bóng loáng, mười mấy tên côn đồ dáng vẻ lưu manh, không phải mặc trang phục kỳ lạ, thì cắt kiểu tóc bắt
mắt, vẻ mặt bất thiện. Tôn Ngọc Trụ mới bị hắn đánh chạy cũng ở trong đó, đang hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
“Nhiều người như vậy, còn không thu thập được hai tên này sao?”
Đám người này vừa tới, trên mặt những người khác lộ vẻ sợ hãi, nhao nhao tản
ra, không dám nói gì.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám người này một cái liền nhận ra mấy người, ánh mắt hơi phát lạnh.
- Là tôi.
Tên đầu bóng loáng nhướn mày, lộ ra vẻ bất ngờ.
Người bình thường thấy bọn họ đều sớm sợ tới mức hai chân như nhũn ra toàn
thân phát run.
Vậy mà tên nhóc này dám thừa nhận là cậu ta làm, đối mặt với nguy hiểm mà
không sợ hãi, có tiềm chất theo chân bọn họ.
- Nhóc con dũng cảm đó, xem như lá gan mày lớn như thế, tao không gây khó dễ cho mày, mày đánh anh em tao bị thương, cho anh em tao 20 vạn cộng thêm dây chuyền vàng trên cổ tên mập kia là được, hai người có thể cút đi.
Tên đầu bóng loáng nâng cằm, chỉ Bàn Tử diễu võ giương oai nói.
Anh ta mang người đến đây tất nhiên không phải đến không, Mạc Phàm và Bàn Tử không chịu đưa tiền sẽ thu thập bọn họ một trận, phải trả tiền, 20 vạn và vòng vàng đều là của anh ta, nhiều tiền như vậy đủ để anh ta vui vẻ một lúc.
Còn Tôn Ngọc Trụ, cao hứng thì chia một chút, mất hứng không chia một đồng, Tôn Ngọc Trụ cũng không dám nói gì.
Vẻ mặt Thư Băng Tuyết và người xem náo nhiệt đều trầm xuống, tên đầu bóng này là Lê Sơn, nổi tiếng là lưu manh ở đây, có mấy chục thuộc hạ, chuyên thu phí bảo kê của những quán quanh đây.
Anh ta đều đã đến, nếu Mạc Phàm không trả tiền, có khả năng sẽ bị đánh một trận. Từng đôi mắt lo lắng nhìn về phía Mạc Phàm và Bàn Tử.
- Có thể, nhưng tôi cảm thấy chúng ta
nên đổi nơi bàn bạc tốt hơn.
Mạc Phàm không thèm để ý nói.