Trong cabin, nghe thấy lời quản lý nói, có người nhíu mày, lộ ra bất mãn và lo lắng.
Rất rõ ràng, quản lý này đứng về phía Thôi Tường, không để người khoang phổ thông vào trong mắt.
Cũng có người cười lạnh lùng, vẻ mặt đăm chiêu.
- Tiểu tử, cậu nghe quản lý nói không, cậu muốn đi xuống, hay là lau giày thay tôi?
Thôi Tường cười đắc ý nói.
Quả nhiên quản lý máy bay rất thức thời, không phải không biết điều giống như tiếp viên hàng không kia.
- Mạc Phàm, hay là tôi?
Lưu Phỉ Phỉ nhìn vẻ đắc ý của Thôi Tường, nhíu mày nói.
Cô còn chưa nói xong, đã bị Mạc Phàm ngắt lời.
- Tôi là ai không phải cô không biết, chút chuyện ấy không làm được, không xứng ngồi bên cạnh cô.
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, vốn dĩ không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
Một câu của hắn có thể khiến hai người kia không rời khỏi Giang Nam được, một ngón tay hắn có thể khiến bọn họ biến mất hoàn toàn, thậm chí một ánh mắt cũng khiến bọn họ hồn phi phách tán.
Người như vậy nhảy nhót trước mặt hắn, hoàn toàn không biết mình đang làm gì.
Thôi Tường và quản lý kia nghe lời Mạc Phàm nói, đều cười khinh thường.
Ngồi ở khoang phổ thông có thể có thân phận gì, có chút thân phận đều ngồi khoang hạng nhất và khoang thương vụ, thân phận cao hơn sẽ ngồi máy bay tư nhân của mình, ai sẽ ngồi khoang phổ thông loại máy bay này.
Rõràng chỉ có thể ngồi khoang phổ thông, còn tự cho là thanh cao.
- Tiểu tử, trái lại cậu nói xem cậu là ai, tứ thiếu Giang Nam, Mạc đại sư Đông Hải, hay cha cậu là ai, chỉ cần cậu nói ra một thân phận, tôi lập tức lau giày cho cậu.
Thôi Tường cười mỉa nói.
Mạc Phàm không thèm nhìn Thôi Tường, muốn lau giày da cho hắn, cần phải có tư cách này mới được.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua tiếp viên hàng không, mỉm cười với tiếp viên hàng không đó.
Tiếp viên hàng không không cười nổi, cô chỉ có thể giúp Mạc Phàm như vậy.
Nếu Mạc Phàm không xin lỗi, có khả năng sẽ bị đuổi khỏi máy bay.
Mạc Phàm không thèm để ý, dời mắt nhìn quản lý máy bay.
- Dựa theo thân phận của tôi, bây giờ tôi giết hai người không có người dám gây sự với tôi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Hắn muốn giết hai người kia, hoàn toàn có thể khiến bất luận kẻ nào không tìm được chứng cứ, ví dụ như xóa sạch trí nhớ của mọi người.
Cho dù có chứng cứ, bọn họ có thể làm gì y tiên bất tử hắn?
Mạc Phàm vừa nói những lời này, không ít người hít vào một hơi khí lạnh.
- Mẹ nó, khẩu khí của tiểu tử này đúng là không nhỏ.
- Hoa Hạ là xã hội pháp trị, giết người không bị phạt từ khi nào thế?
- Giết người không bị sao, khoác loác vừa phải thôi.
Một người cười khinh thường nói.
Sắc mặt Thôi Tường khó coi, anh ta từng thấy không ít người cố chấp, nhưng chưa thấy ai cố chấp như Mạc Phàm.
- Nghe thấy không, chắc chắn tiểu tử này không phải người tốt gì, tôi hoài nghi cậu ta là tội phạm giết người đang lẩn trốn, nhanh cho người bắt cậu ta đi.
Thôi Tường cười nói.
Quản lý không nói với Mạc Phàm nữa, trực tiếp lấy bộ đàm bên hông ra, chuẩn bị gọi điện cho hậu cần dưới mặt đất.
Mạc Phàm lắc đầu cười, hắn còn phải đi Mạc Bắc cứu tiểu hồ ly, vẫn nên giết hai người kia tốt hơn.
Ngón tay hắn vừa động, còn chưa sử dụng pháp thuật.
Một người đàn ông mặc tây trang giá trị xa xỉ, anh tuấn đẹp trai chậm rãi đi tới.
Người đàn ông thấynhiều người vây quanh như vậy, nhíu mày.
- Phó đạo diễn Thôi, ở đây xảy ra chuyện gì thế, đạo diễn Hứa bảo tôi đến đây nhìn một cái.
Người đàn ông nhìn Thôi Tường hỏi.
Một cái máy bay chỉ to như vậy, phía sau xuất hiện âm thanh tranh chấp, phía trước muốn không có một chút động tĩnh không dễ như vậy.
Bởi vì trên máy bay có nhiều thành viên của đoàn làm phim, Hứa Bình lo lắng trong đoàn làm phim xảy ra chuyện, cho nên bảo anh ta đến xem.
Nhìn thấy người đàn ông này, Mạc Phàm khẽ cau mày, lập tức khôi phục như thường, thu tay về.
Thôi Tường quay đầu nhìn, nhướn mày, trên mặt hiện lên tươi cười nịnh nọt, khác hoàn toàn bộ mặt khi đối diện Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ.
- Giang Minh, anh tới rất đúng lúc.
- Làm sao vậy, phó đạo diễn Thôi?
Giang Minh nhíu mày, tò mò hỏi.
- Lưu Phỉ Phỉ rất ghê gớm, tôi muốn nói chuyện kịch bản với cô ta, cô ta không đi thì thôi, tôi khuyên cô ta hai câu, bạn học cô ta bảo tôi cút, tôi không cút còn muốn giết tôi, anh nhanh gọi đạo diễn Hứa tới, tôi không dạy dỗ nữ chính này được nữa rồi, tôi mà dạy cô ta, sinh mạng của tôi sẽ gặp nguy hiểm mất.
Thôi Tường chỉ Mạc Phàm hổn hển nói.
Giang Minh nhìn theo ngón tay Thôi Tường, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm, sắc mặt lập tức thay đổi, trong chớp mắt lại khôi phục như thường.
Lưu Phỉ Phỉ lấy được vai nữ chính ở tiệc rượu anh ta cũng có mặt, sao không biết Mạc Phàm?
Chỉ là không ngờ Mạc Phàm cũng ở trên máy bay này, còn xung đột với phó đạo diễn Thôi.
- Phó đạo diễn Thôi, anh chắc chắn bảo tôi gọi đạo diễn Hứa đến chứ?
Giang Minh xác nhận lại.
Thân phận của Mạc Phàm như vậy lại ngồi khoang phổ thông quả thật nằm ngoài dự kiến của anh ta, nhưng chắc Thôi Tường không biết Mạc Phàm là ai.
Nếu Thôi Tường biết người đối diện anh ta là Mạc Phàm, anh ta sẽ không nói như vậy.
- Giang Minh, làm phiền anh đi một chuyến, nhanh mời đạo diễn Hứa đến đây, giáo huấn nữ chính của chúng ta thật tốt, huynh đệ tôi vô cùng cảm kích.
Thôi Tường cười nịnh nọt nói.
Lưu Phỉ Phỉ không nghe anh ta cũng không sao, anh ta không tin Lưu Phỉ Phỉ dám làm trái lời Hứa Bình.
- Vị tiên sinh này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến an toàn của hành khách, nếu không ai hòa giải, tôi chỉ có thể gọi cho hậu cần dưới mặt đất, cho người mời vị tiên sinh này xuống.
Quản lý lạnh lùng nói.
Giang Minh nhíu mày, cười mỉa.
- Được, hai người đợi một chút, đừng có gấp.
Anh ta hơi gật đầu với Mạc Phàm, xoay người rời đi.
Giang Minh vừa rời đi, đám Thôi Tường nhếch miệng, tươi cười đắc ý hiện lên trên mặt bọn họ.
Thôi Tường chỉ là phó đạo diễn, Hứa Bình mới là người có quyền lợi nói chuyện nhất trong đoàn làm phim.
Chuyện này kinh động đến Hứa Bình, vậy dễ chơi rồi.
- Người nào đó quá không biết điều, tôi cảm thấy chúng ta có cơ hội lên cao rồi.
Mỹ nữ trang điểm đậm cười nói.
- Ai nói không phải chứ, đợi xem, sắp có trò hay để nhìn rồi.
Một người khác nói.
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên, cơ bản đều không coi trọng lời Mạc Phàm và LưuPhỉ Phỉ.
Trương Tĩnh Như và tiếp viên hàng không nhíu mày, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Chỉ trong chốc lát, Hứa Bình nhanh chóng chạy từ khoang hạng nhất tới, theo sau là Giang Minh và một nam minh tinh khác.
Thôi Tường thấy Hứa Bình chạy tới, vẻ đắc ý trên mặt dày đặc hơn nhiều.
Xem ra Hứa Bình vẫn rất coi trọng người phụ tá là anh ta, nếu không sao lại chạy tới đây?
Nghĩ đến điều này, anh ta lập tức giả bộ ấm ức, giống như là thật, đi về phía Hứa Bình.
- Đạo diễn Hứa cuối cùng cô cũng tới rồi, cô mà không tới, tôi sẽ bị bạn học của Lưu Phỉ Phỉ giết chết.
Hứa Bình làm như không nhìn thấy Thôi Tường, trực tiếp đi qua Thôi Tường đến bên cạnh Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh, cậu không sao chứ?
Hứa Bình cung kính nói.
Hứa Bình vừa nói những lời này, trong cabin lặng ngắt như tờ.