- Mạc Phàm, cậu đã làm gì chúng tôi?
Lâm Đào chịu đựng đau đớn ở đầu gối, đen mặt kêu lên.
Không ai đẩy bọn họ, cũng không thấy Mạc Phàm làm cái gì, ba bọn họ hoàn toàn không rõ chân tướng quỳ xuống đất, giống như gặp quỷ.
- Giúp các người làm chuyện phải làm, thế nào, có vấn đề gì sao?
Mạc Phàm hỏi.
- Không có vấn đề, tôi thua, tôi quỳ xuống có sao đâu?
Lâm Đào nắm chặt tay lại, mạnh miệng nói.
Dù sao nơi này cũng không có ai, anh ta quỳ xuống đâu có ai biết, nói ra cũng không có ai tin?
Lúc này, có mấy đệ tử ôm sách đi ngang qua, nhìn thấy đám Lâm Đào quỳ trên đất, bọn họ hơi sững sờ.
- Sao mấy người này lại quỳ vậy?
- Có phải phạm lỗi gì rồi không?
- Không phải chứ, hình như người kia là Lâm Đào trạng nguyên tỉnh trường chúng ta…!
Một học sinh nữ nhận ra là Lâm Đào nói.
- Hình như đúng là anh ta, không phải mấy hôm trước anh ta còn nói trong đại hội khen ngợi trước toàn trường, nói dưới chân nam nhân có hoàng kim, tình nguyện để mất vị trí số một, cũng không quỳ xuống học lại sao?
Một nữ sinh khác cười nói.
Lúc ấy những lời này chọc không ít học sinh học lại bất mãn, dù sao không phải tất cả mọi người đều có thiên phú như Lâm Đào, hiện giờ Lâm Đào lại tự mình quỳ xuống.
Nghe thấy mấy người này nghị luận, đám Lâm Đào ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Nếu có lựa chọn, bọn họ chắc chắn không đánh cược với Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, để ba bọn họ đứng dậy đi.
Trần Vũ Đồng thấy đám Lâm Đào thực sự quỳ xuống, lộ ra một chút khó xử, nói.
Nơi này là phòng của giáo viên, không ít giáo viên và học sinh đều đến đây.
Mấy học sinh nhìn thấy thì không sao, đợi lát nữa nhiều người, sẽ ảnh hưởng không tốt đối với trường học.
- Mạc Phàm, chúng tôi quỳ cũng quỳ rồi, cô Trần cũng đã mở miệng, có phải cậu nên để chúng tôi đứng dậy rồi hay không?
Lâm Đào nghiến răng nói, trong mắt lóe lên hung quang.
- Các người đứng dậy đi, không phải là Tiểu Phàm ép các người quỳ mà?
Bàn Tử xen miệng vào, cười nói.
Lâm Đào nhíu mày, hai tay ấn lên vai Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt, muốn đứng dậy.
Nhưng hai đầu gối như bị nhựa cao su dính chặt vào mặt đất, anh ta căn bản không khống chế được.
Trong chớp mắt, sắc mặt anh ta tái mét.
Anh ta là chi thứ Lâm gia, tuy không có thiên phú tu luyện, nhưng biết một số chuyện người khác không biết, ví dụ như là chú thuật.
Anh ta từng thấy một công tử Giang Nam nhìn trúng con gái một ông già, liền đánh cược với ông già này, muốn lừa gạt con gái ông ta.
Lão nhân thật sự đồng ý, nhưng điều kiện là nếu công tử này thua, gặp phụ nữ sẽ không có tiểu JJ.
Kết quả vị công tử này thua, càng đáng sợ chính là anh ta nhìn thấy phụ nữ sẽ không có tiểu JJ.
Anh ta vừa đánh cược với Mạc Phàm, thua thì sẽ quỳ với Trần Vũ Đồng, thật sự quỳ xuống, chắc là loại chú thật như loại kia.
Nếu nói như vậy, sau này anh ta không chỉ không ngủ được với Trần Vũ Đồng, vừa thấy Trần Vũ Đồng là phải quỳ xuống.
Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt cũng thử, nhưng không đứng dậy được, sắc mặt hai người cũng khó coi theo.
- Mạc Phàm, cậu hạ chú thuật gì với chúng tôi, tôi là người Lâm gia đó, nhanh giải nó cho tôi.
Lâm Đào quát.
- Lâm gia cậu lợi hại như vậy, bảo người Lâm gia cậu giải giúp cậu đi, cậu có thể cút rồi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Nếu không phải có Trần Vũ Đồng ở đây, Lâm Đào đã là người chết.
Nhưng mượn Lâm Đào cảnh cáo Lâm gia trước cũng được.
Lâm Đào đang dùng lực đứng dậy, đầu gối lỏng ra, cả người ngã về phía sau, ngã mạnh xuống đất, sắc mặt anh ta khó coi hơn nhiều.
Lúc trước anh ta còn chưa chắc chắn lắm, hiện giờ có thể chắc chắn không nghi ngờ, Mạc Phàm đã hạ chú thuật gì đó với anh ta.- Cậu được lắm, chúng ta đi!
Anh ta đứng dậy, trừng mắt nhìn Mạc Phàm đầy hung dữ, xoay người tức giận rời đi.
Chắc chắn chuyện này không thể cứ như vậy thôi, mặc kệ vì sao Mạc Phàm hạ chú thuật, đợi Lâm gia bọn họ trả thù đi.
- Cậu có thể đi, nhưng hai bọn họ vẫn còn một số việc phải làm.
Lâm Đào còn chưa ra cửa, Mạc Phàm nói.
Trái tim Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt đập thình thịch, mặt xám như tro tàn.
Vừa rồi bọn họ đánh cược không chỉ quỳ xuống với Trần Vũ Đồng, còn liếm thùng rác.
- Đi thôi, nói được thì phải làm được.
Mạc Phàm vừa nói như vậy, ấn ký chỗ mi tâm hai người sáng lên, hai người đứng dậy đi ra ngoài, kéo cũng không kéo lại được.
- Không…
Hai người kêu bi thương.
Trên mặt Lâm Đào như bị tát mạnh, đỏ bừng, anh ta hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.
Trần Vũ Đồng và Bàn Tử cũng nhíu mày, hai người đi liếm thùng rác, hình ảnh đó chỉ nghĩ thôi đã mất mấy ngày ăn không ngon.
- Mạc Phàm, ba bọn họ là sao vậy?
Ba người vừa rời đi, Trần Vũ Đồng tò mò hỏi.
Chẳng lẽ Mạc Phàm thật sự như lời Lâm Đào nói, dùng chú pháp gì đó?
Không đợi Mạc Phàm giải thích, Bàn Tử nháy mắt với Mạc Phàm vài cái, nói xen miệng vào.
- Thua thì phải làm theo đánh cược, nghe nói nhân phẩm của ba tên này không được tốt lắm, nhưng cũng nguyện làm theo đánh cược.
Chắc chắn Mạc Phàm dùng pháp thuật, nhưng chuyện này không tiện giải thích với Trần Vũ Đồng.
- Nguyện làm theo đánh cược?
Lông mày Trần Vũ Đồng nhíu lại, bán tín bán nghi, rõ ràng vừa rồi ba người không tình nguyện.
- Tiểu Phàm, sao cậu có nhiều thư thông báo trúng tuyển trâu bò như vậy?
Bàn Tử vội vàng dời đề tài.
- Đúng vậy, sao em có nhiều thư thông báo thế.
Trần Vũ Đồng cũng hỏi theo.
Vừa rồi cô còn lo lắng là một đống thư trúng tuyển trường dân lập, ai biết đều là trường đại học nổi tiếng.
- Chuyện này sao?
Mạc Phàm nhìn lướt qua xấp thư trúng tuyển trên bàn.
Trong những thư thông báo trúng tuyển này, chỉ có đại học quốc phòng Đông Hải là hắn bảo Tần Kiệt đi chuẩn bị.
Đương nhiên những thư trúng tuyển khác không khó lý giải, y thuật của hắn khiến người ta cải tử hồi sinh, võ có thể diệt một thế lực cự phách, những trường học này nhận được một chút tin tức, muốn mời chào hắn cũng rất bình thường.
- Chuyện này cậu phải đi hỏi những trường học đó.
- Anh trai của tôi ơi, cậu đừng ra vẻ nữa.
Bàn Tử bĩu môi, bất mãn nói.
Giống như những trường học này cầu xin cậu ta vậy, Mạc Phàm còn làm ra vẻ ngầu.
Trần Vũ Đồng che miệng cười, cười tươi như hoa.
- Cô Trần, cô tìm em có chuyện gì?
Mạc Phàm hỏi.
- Một người bạn của tôi là giáo viên trường đại học đứng top 2, tôi định để em đến đó học, nhưng bây giờ không cần nữa rồi.
Vẻ mặt Trần Vũ Đồng khẽ đổi, giải thích.
Khi nói chuyện, trong đôi mắt lộ ra chút mất mát không hiểu.
Những trường gửi thư trúng tuyển cho Mạc Phàm đều tốt hơn cô tiến cử, quả thật không cần nữa.
Trần Vũ Đồng nói xong, trên mặt Bàn Tử hiện lên đùa giỡn.
- Hai người nói chuyện đi, tôi đi toilet.
Mạc Phàm nheo mắt, trong lòng khẽ động.
Thư trúng tuyển trường top 2 căn bản không quan trọng với hắn, nhưng lúc này Trần Vũ Đồng còn muốn giúp hắn, đủ để thấy địa vị của hắn trong cảm nhận của Trần Vũ Đồng.
- Cảm ơn, sau này có chuyện gì, cô có thể gọi điện cho em.
- Không cần cảm ơn, tôi cũng không giúp được gì, nhưng muốn chúc mừng em lấy được nhiều thư trúng tuyển như thế, buổi trưa ăn cơm với nhau nhé?
Trần Vũ Đồng hơi xấu hổ nói.
- Cũng được, cha em làm tiệc rượu ở nhà hàng Thiên Bình, cô đi cùng đi?
- Được, để tôi thay quần áo, em đợi tôi một lát.
- Ừm!
Mạc Phàm đáp.
Trần Vũ Đồng kéo mành lại, cũng không sợ Mạc Phàm nhìn lén, cởi quần áo qua tấm mành ngăn cách.
Trong bức mành, tiếng xột xoạt vang lên, từng bóng hình xinh đẹp chọc người xuất hiện.
…
Lúc này, dưới lầu phòng ngủ Trần Vũ Đồng, đám Lâm Đào dựng lỗ tai nghe ngóng.
- Nghe thấy gì chưa?
Lâm Đào nhỏ giọng hỏi.
- Hình như Mạc Phàm cũng mở tiệc ở nhà hàng Thiên Bình, đây không phải nơi anh làm tiệc rượu sao?
Triệu Phi hỏi.
Khóe miệng Lâm Đào nhếch lên, cười nham hiểm, lấy điện thoại ra bấm số.
Nơi Mạc Phàm làm tiệc mừng vào đại học, vậy mà cùng một nhà hàng với anh ta.
- Nếu khéo như vậy, cậu ta đừng nghĩ đến chuyện làm tiệc rượu, tôi còn khiến cả nhà cậu ta mất sạch mặt mũi.
Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt cũng cười theo, Mạc Phàm khiến bọn họ quỳ xuống, còn bắt hai bọn họ liếm thùng rác, vậy để Mạc Phàm không làm được tiệc rượu đi.