Trên mặt biển cách biệt thự chỗ Mạc Phàm không xa có một chiếc du thuyền xa hoa, một mỹ nữ mặc bikini ngồi trên đùi một người đàn ông Châu Âu mặc quần đùi bãi biển, một tay vòng qua cổ người đàn ông này, động tác vô cùng ái muội.
Một nam một nữ này đeo kính, vẫn luôn nhìn về phía biệt thự chỗ đám Mạc Phàm.
- Phượng Hoàng sắp tiến vào Hoa Hạ từ phía Đông rồi, lần này có trò hay để coi rồi.
Mỹ nữ mặc bikini bưng ly rượu vang, khóe miệng hơi nhếch lên nói.
Từ khi Mạc Phàm nhất chiến ở cửa địa ngục, không ít thế lực đang dạo quanh Hoa Hạ, có người thăm dò, nhưng không ai dám tiến vào Hoa Hạ.
Bởi vì tên bắn chim đầu đàn, người nào ló đầu trước, đều phải chịu một kích lôi đình của Hoa Hạ hoặc Mạc Phàm.
Phượng Hoàng vừa nói những lời này, cục diện bế tắc lập tức bị phá.
Người đàn ông hơi nhếch miệng cười mỉa, khẽ nhấp một ngụm rượu.
- Phượng Hoàng vào từ phía Đông, chúng ta đang đợi ngày này mà?
- Cụng ly, chúng ta đợi được rồi.
Mỹ nữ không quan tâm bàn tay người đàn ông đang dạo chơi trên người cô ta, ly rượu trong tay duỗi về phía người đàn ông.
- Đừng sốt ruột, chúng ta thêm một trận lửa vào đây trước, rồi cụng ly cũng không muộn.
Người đàn ông cười quỷ dị nói.
Dù sao lửa đã cháy rồi, hỏa diễm đốt càng mãnh liệt một chút mới tốt.
- Thêm lửa thế nào?
Mỹ nữ mặc bikini hỏi với vẻ đầy hứng thú.
- Em sẽ biết nhanh thôi.
Người đàn ông ra vẻ thần bí, anh ta lấy một thứ tương tự điều khiển từ xa, nhấn một cái về phía chỗ Mạc Phàm.
Một đạo quang trụ từ trên trời giáng xuống, chiếu lên phía tây biệt thự chỗ Mạc Phàm.Mạc Phàm vốn định rời đi, lông mày nhướn lên, hắn nhìn đạo quang trụ này.
Một màn hình điện tử xuất hiện trên quang trụ, âm thanh truyền từ trên màn hình ra.
- Gia tộc Wiki chúng tôi sẽ tiến vào Hoa Hạ từ phía Tây.
Cùng lúc đó, một đạo quang điểm xuất hiện ở phía Bắc Mạc Phàm, quang điểm nhanh chóng rộng ra, biến thành một màn hình.
- Hải Thần sẽ tiến vào Hoa Hạ từ phía Bắc.
Đối diện màn hình, một hư ảnh đầu chó thân người cầm quyền trượng trong tay, xuất hiện trong không trung.
- Pháp Thần Horus sẽ tiến vào Hoa Hạ từ phía Nam.
Giọng nói trầm thấp amng theo uy nghiêm cường đại, khiến tâm thần người ta kinh hãi, truyền ra rất xa lúc này mới biến mất.
Ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra, cơ thể những người khác không tự chủ được run rẩy.
Mạc Phàm nhướn mày, trong đôi mắt lạnh nhạt lóe lên sắc bén.
Những người này nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng ra tay rồi.
Không đợi hắn mở miệng, hai bóng người nhoáng lên một cái xuất hiện trước người Mạc Phàm.
Hai bóng người này một người là lão giả cao lớn uy nghiêm, mặc trên người áo bành tô màu lục, khoảng sáu bảy mươi tuổi, khí tức giống như khói báo động khiến người ta không thở nổi.
Một người khác là Âu Dương Nhược Tuyết Mạc Phàm mới gặp mấy hôm trước.
Hai người đều lạnh lùng nhìn Mạc Phàm, ước gì có thể bóp chết hắn.
- Tiểu tử cậu là Mạc Phàm sao?
Lão giả trầm giọng hỏi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn lão giả và Âu Dương Nhược Tuyết một cái, không quan tâm lắm.
Hắn vung tay lên, đám Trần Phàm Không đang ở trong không trung chậm rãi hạ xuống đất.
- Ông tìm tôi có chuyện gì?
Lúc này Mạc Phàm mới nhìn lão giả kia, lạnh nhạt hỏi.
- Mạc Phàm, tên lưu manh nhà cậu còn không biết xấu hổ mở miệng nói, tự cậu gây ra họa còn hỏi chúng tôi có chuyện gì.
Âu Dương Nhược Tuyết nhíu mày, tức giận hỏi.
- Đại họa, sao tôi không thấy vậy?
Mạc Phàm nhướn mày hỏi.
- Một mình cậu ăn no không đói bụng, đương nhiên không cảm nhận được, tên lưu manh, cặn bã.
Những người đó tiến vào Hoa Hạ từ bốn phía, Mạc Phàm đang ở Giang Nam chắc chắn không cảm nhận được.
Nếu hội ngũ lão Hoa Hạ bọn họ mặc kệ, Mạc Phàm sẽ lập tức cảm nhận được cái gì gọi là thập diện mai phục.
- Cô muốn nói những giọng nói vừa rồi sao?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Trừ bọn họ ra còn có thể là ai?
Âu Dương Nhược Tuyết tức giận nói.
Sau khi Mạc Phàm nhất chiến ở cửa địa ngục, trên cơ bản hội ngũ lão lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, thuyên chuyển tất cả lực lượng tới, lúc này mới khiến những thế lực đó không dám tiến vào Hoa Hạ.
Mạc Phàm chọc giận Phượng Hoàng, đã phá vỡ cục diện này hoàn toàn.
- Ý của cô là tôi nên để Phượng Hoàng mang những người đó rời đi, hay là giao Trường Sinh Linh Thụ cho bọn họ sao?
Mạc Phàm nhíu mày nói.
Cho dù bây giờ cho hắn chọn lại trăm lần, hắn vẫn không do dự giết Paul, lấy thứ hắn cần trên người đám Phượng Hoàng.
Còn giọng bốn người kia, chỉ là đám người sắp chết muốn tìm đường chết mà thôi, hắn không cần phải để trong lòng.
- Đương nhiên không phải, nhưng mà cậu cũng không thể…
Âu Dương Nhược Tuyết nói một nữa, giống như không biết nên nói gì, tức đến mức giậm chân.
- Ông nội, chúng ta cứ mặc kệ gia hỏa này đi, để cậu ta tự sinh tự diệt thì hơn.
Âu Dương Nhược Tuyết thở hổn hển nói với Âu Dương Phi Long đứng bên cạnh cô ta.
Âu Dương Phi Long nhíu mày, lạnh lùng đánh giá Mạc Phàm.
Một lát sau ông ta mới mở miệng.
- Tiểu tử, bây giờ là tình huống gì, không phải cậu không biết, cậu có tính toán gì không, không ngại nói cho lão phu chứ.
Tuy hội ngũ lão rất cường đại, nhưng không có uy hiếp của tông môn ẩn thế, thì giống như con hổ già không có răng nanh.
Nếu vừa rồi những người đó cùng tiến vào Hoa Hạ, chắc chắn hội ngũ lão cũng không ngăn được.
Không chỉ Phượng Hoàng mới mở miệng, Hải Thần, gia tộc Wiki và Pháp Thần đều rất cường đại, ngoại trừ những người này ra, chắc chắn còn những cường giả khác tiến vào Hoa Hạ từ bốn phương tám hướng.
Âu Dương Nhược Tuyết thấy ông nội cô ta mở miệng, thì trừng Mạc Phàm với vẻ hung dữ.
- Đây là ông nội của tôi, Bắc lão trong ngũ lão, Âu Dương Phi Long.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Âu Dương Phi Long một cái.
- Không có kế hoạch, người nào tới trước thì giết người đó, người nào tới sau thì diệt quốc.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Những người này muốn tới thì tới đi, nếu đến đây thì đừng nghĩ tới chuyện quay về.
Quả thật thực lực hiện giờ của hắn vẫn không có biện pháp chiếu cố bát phương, nhưng hắn sẽ giết một số người tới trước đã, chắc chắn người tới sau sẽ tạo thành tổn thương nhất định cho Hoa Hạ, vậy đám người này phải chết, quốc gia cũng sẽ bị hắn diệt.
Một câu đơn giản, cho dù là Âu Dương Phi Long cũng không tự chủ được run lên, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.
Giết người, diệt quốc, tuy có một phần tổn thất, nhưng không thể không nói là một biện pháp đơn giản thô bạo nhưng có hiệu quả.
Nhưng biện pháp như vậy, cho dù là ngũ lão trải qua sa trường nhiefu năm như bọn họ cũng không có quyết đoán này, vậy mà Mạc Phàm lại không do dự.
- Cậu chắc chắn mình là đối thủ của bọn họ?
Âu Dương Phi Long hít sâu một hơi hỏi.
Phượng Hoàng là người biến dị ngũ cấp, tương tự với cao thủ Nguyên Anh trong tu sĩ Hoa Hạ, cụ thể có tu vi gì thì không ai biết, cho dù là bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc với Phượng Hoàng.
Hiện giờ Hoa Hạ không có nhiều cao thủ Kim Đan Thần Cảnh, càng không nói tới cao thủ Nguyên Anh.
Không chỉ Phượng Hoàng, Pháp Thần Horus, gia tộc Wiki và Hải Thần đều không kém Phượng Hoàng.
Thật sự có thể giết được sao?
- Có lẽ bây giờ chưa đủ, nhưng sẽ đủ nhanh thôi, nếu hai người không còn chuyện gì, tôi đi trước.
Vẻ mặt Mạc Phàm không thay đổi nói.
- Đợi một chút, còn chuyện liên quan tới Mạc gia muốn nói với cậu.
Âu Dương Nhược Tuyết thấy Mạc Phàm muốn đi thì bĩu môi, vội vàng nói.