Không đợi khe hở này tới trước người Mạc Phàm, một kiếm vô tình của Băng Đồ tiên tử đã tới sau đầu Mạc Phàm.
Mạc Phàm cũng không né tránh, ánh sáng ngũ sắc chói mắt sáng lên phía sau hắn.
Ngay sau đó, một kiếm đâm lên ánh sáng ngũ sắc.
“Keng!” Tiếng kim thạch chạm nhau vang lên.
Bỗng nhiên một kiếm của Băng Đồ tiên tử nổ tung, bạch quang sáng tới mức tận cùng như xuất vân kiến nhật bàn rơi xuống, trong chớp mắt đã bao phủ xung quanh.
Cho dù là đám Tần Vô Nhai, đám vương tử Carter trong vùng không gian màu đen, hay đám Ngao Sương vây xem đều không hẹn mà cùng nhắm mắt lại, không dám nhìn bên trong bạch quang.
Sau bạch quang là một tiếng “bùm”, giống như có trên vạn tấn thuốc nổ nổ tung ở góc tường, một phần tư năng lượng dao động hình quả cầu màu trắng lan tràn ra xung quanh.
Đến chỗ nào, vốn là cửa địa ngục khắp nơi hoang tàn lập tức xuất hiện thêm một cái hố to.
Đất đai run rẩy, bầu trời lay động, giống như xảy ra động đất cấp 18.
Một đợt này còn chưa kết thúc, Tần Vô Nhai đã chém tới trước người Mạc Phàm.
Giống như cắt dưa hấu, ánh sáng ngũ sắc trên người Mạc Phàm bị chém thành hai đoạn, cùng bị chém thành hai khối còn có một phần tư năng lượng dao động hình cầu màu trắng của Băng Đồ tiên tử.
Tần Vô Nhai chém về phía Mạc Phàm còn chưa tính, lập tức chém ra cả phía xa, lao thẳng tới chém mấy ngọn núi nhỏ mới biến mất.
Lúc này hư ảnh Côn Bằng, đại thủ ấn và mảng lớn lôi điện huyết sắc nối gót tới.
“Rầm rầm rầm…” Vài tiếng kinh thiên động địa bùng nổ vang lên, bầu trời và đất đai không lắc lư nữa.
Nhưng một cái hố sâu lấy Mạc Phàm làm trung tâm nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, giống như cát đá trên đất đang trốn tránh năng lượng như diệt thế này.
Tu vi của Ngao Sương và những đệ tử của tông môn ẩn thế cũng không kém, nhưng ở dưới năng lực dao động này sắc mặt rất khó coi, có mấy người không cẩn thận bị cuốn vào trong gió bão thổi không thấy bóng người.
Rất lâu sau, lúc này gió bão mới dừng lại.
Vùng đất trung tâm ở cửa địa ngục vốn bằng phẳng, hiện giờ thành một cái hố to.
Trong hố sâu, trái lại trên người Mạc Phàm không có vết thương, nhưng ánh sáng ngũ sắc trên người nhạt hơn trước nhiều, bên trên cũng có rất nhiều vết rạn như mạng nhện.
Đám Tần Vô Nhai nhíu mày, sau đó đều cười vui vẻ.
- Thần Thể không hổ là Thần Thể.
Phong Vô Duyến cười nói.
Rõ ràng là đang khen Mạc Phàm, nhưng trong giọng nói tràn đầy ý trêu tức.
Đổi lại là những người khác, đỡ một kích của năm bọn họ đã thành cát bụi rồi.
Cho dù Mạc Phàm tu được Thần Thể trong truyền thuyết cũng như vậy, dưới một kích của năm bọn họ, không phải sắp gần kề với sụp đổ sao.
- Tiểu tử, nhìn xem cậu có thể chống đỡ được mấy lần.
Phong Vô Duyến khẽ nhếch miệng, cười tàn nhẫn nói.
Theo ý ông ta Mạc Phàm sẽ không thỏa hiệp, vậy thì diệt Mạc Phàm là được.
Đợi giết Mạc Phàm xong, lại dùng Diễn Thiên Thần Quyết tiến hành Sưu Hồn Mạc Phàm, ông ta có thể đạt được chuyện ông ta muốn biết.
Ông ta nói xong cơ thể bay lên giữa không trung, hai tay nâng lên cao, linh khí trong cơ thể như không giữ lại dũng mãnh lao ra ngoài, mười mấy đại thủ ấn xuất hiện che khuất bầu trời trên đỉnh đầu Mạc Phàm.
Đám Tần Vô Nhai cũng không rảnh rỗi, cả đám lại ra tay, hư ảnh Côn Bằng tràn đầy trời đất, Nghịch Bát Quái chồng lên nhau, kiếm khí đầy trời và khí trảm.
Đại thủ ấn đầy trời và khí binh còn chưa hạ xuống, cửa địa ngục liền run rẩy, giống như không thể chịu được lực lượng cường đại như thế.
Xung quanh, sắc mặt đám Carter và Ngao Sương khó coi.
Một kích vừa rồi của năm người mạnh thế nào đã rõ như ban ngày, tuy vẫn không so được với vũ khí hạt nhân, nhưng không kém bao nhiêu, có thể dễ dàng hủy một thành phố nhỏ.
Một kích này còn chưa tính, vậy mà năm người cũng công kích nhiều như vậy nữa.
Nếu những công kích này hạ xuống toàn bộ, đừng nói là hủy diệt cửa địa ngục, chỉ sợ có thể tiêu diệt một tiểu quốc.
Trong chớp mắt, mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trán Ngao Sương xuống, cơ thể nhỏ xinh cũng không tự chủ được run rẩy theo.
Trên mặt đám Carter, bá tước Tinh Hồng tràn đầy vẻ nghiêm trọng, nhìn chằm chằm đám Phong Vô Duyến, trong mắt đều là kiêng kị.
Nhiều năm không gặp, thực lực của năm người này không chỉ không giảm đi, trái lại còn mạnh hơn nhiều.
- Đúng là người Hoa Hạ rất thần bí.
Bá tước Tinh Hồng khen ngợi.
- Chúng ta có cần ra tay không, nếu mấy kích này lại đánh xuống, chắc chắn tên tiểu tử kia sẽ tan xương nát thịt.
Lang Vương hỏi.
- Không cần, tiểu tử này chết chắc rồi, chúng ta có thể rời đi.
Bá tước Tinh Hồng nói với vẻ đầy tiếc nuối.
Ông ta tưởng rằng nhờ Mạc Phàm sẽ tạo nên được chút sóng gió, không ngờ nhược điểm lộ rõ như vậy, hơn nữa nhược điểm của Mạc Phàm là ưu điểm cực mạnh của đám Phong Vô Duyến.
Hiện giờ bọn họ ra ngoài có thể chống đỡ được đám Phong Vô Duyến, nhưng muốn giết chết một hai người thì rất khó, mất nhiều hơn được.
Dù sao bọn họ mới thức tỉnh, thực lực còn chưa khôi phục hoàn toàn.
Ngoài ra tuy không thể khiến thực lực của tông môn ẩn thế giảm đi, nhưng hủy diệt ngôi sao mới như Mạc Phàm cũng không tệ.
…
Bên trong hố sâu, Mạc Phàm hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua năng lượng dao động tràn đầy trên bầu trời, cười khẽ.
- Chỉ có những thứ này thôi sao?
Phong Vô Duyến nhíu mày, trong phút chốc lông mày giãn ra, lắc đầu cười.
Đã đến lúc này rồi, vậy mà Mạc Phàm vẫn còn mạnh miệng như thế.
- Những thứ này đủ làm nổ Thần Thể của cậu rồi.
Phong Vô Duyến nói rất chắc chắn.
- Đúng là đủ nổ Thần Thể của tôi rồi.
Mạc Phàm lạnh nhạt gật đầu.
Năm người này quá mạnh, bất luận là người nào đều có thực lực trên hắn, nhất là Tần Vô Nhai đã tới Thần Cảnh hậu kỳ, không cần tới mười lần công kích, ba đến năm lần đủ loại bỏ Thần Thể của hắn rồi.
Dù sao Tinh Khí Thần nhìn như không liên quan, thực ra là cùng một nhịp thở.
Khí hóa Tinh, Tinh hóa Thần, Thần nạp Khí, vừa vặn là một vòng tuần hoàn lớn, thiếu đi một cái trong đó sẽ vô lực.
Nếu hắn có thể ngưng tụ ra một viên Khí Nguyên, Tinh Khí Thần Tam Nguyên mỗi cái khác nhau, không chỉ tăng mạnh thực lực, cho dù đứng bất động để năm người công kích, đỡ mấy chục lần công kích của năm người cũng không có vấn đề gì.
- Cho nên cậu muốn cúi đầu sao, bây giờ đã quá muộn rồi, tôi đã cho cậu cơ hội, cậu không nắm lấy nó, sẽ không có cơ hội lần hai đâu, cậu nhất định phải chết.
Phong Vô Duyến nhướn mày, nói với vẻ vô tình.
Dù thế nào Mạc Phàm đều bị giết, nhân cơ hội này giết Mạc Phàm thì hơn.
- Cúi đầu sao?
Mạc Phàm lắc đầu cười.
Ngón tay giữa của hắn sáng lên, một hạt châu màu trắng xuất hiện trong tay hắn.
Đây là Thái Dương Thần Thạch, sau khi hắn lấy từ chỗ Dạ Tình vẫn chưa có cơ hội sử dụng, bây giờ là lúc dùng nó rồi.
Ý niệm của hắn vừa động, một ấn ký lóe lên trong lòng bàn tay hắn, Thái Dương Thần Thạch lập tức lóe sáng như ánh mặt trời.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, ngửa đầu nuốt Thái Dương Thần Thạch.
Thái Dương Thần Thạch này vừa chui vào bụng, lực lượng chí cương chí dương từ bụng hắn phóng thẳng lên linh đài, một tòa Đạo Cơ màu vàng nhanh chóng dâng cao đối diện Đạo Cơ màu đen.
Đồ án thái cực hai màu trắng đen xuất hiện xung quanh hắn, khí tức vô cùng quỷ dị xuất hiện.