Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mạc Phàm sao?

Mấy người nghe thấy giọng nói này thì vẻ mặt sửng sốt, di động trong tay, ly rượu rơi xuống đất.

- Không phải cậu ta đã chết hơn ba tháng rồi sao?

Một người trong đó nắm lấy cái tay run rẩy không thôi của mình, không cam lòng hỏi.

Mạc Phàm vừa chết, Mạc gia bị diệt, tài sản của Mạc gia được bọn họ chia cắt rất nhanh.

Hiện giờ Mạc Phàm sống lại, chẳng phải bọn họ…

- Đã chết, giọng nói này ngoại trừ cậu ta còn có thể là ai?

Một người khác nơm nớp lo sợ nói.

Những người khác không có phản ứng lớn như những người này, nhưng cũng khiếp sợ, có ưu sầu, mãi mới phản ứng kịp.

Chỉ trong phút chốc Giang Nam rất hỗn loạn.

Không ít người cảm thấy bị Mạc Phàm khóa chặt, cả đám do dự một lát, an bài với thuộc hạ vài câu rồi lao về phía Mạc gia.

Không lâu sau, trước trang viên Mạc gia tụ tập không ít người.

Lam Điệp sứ giả của Hắc Thị, Kiều gia, Yến gia, Thẩm gia, còn có một số người mặc trang phục võ đạo, đạo bào, tăng bào, thần bào xuất hiện gần trang viên Mạc gia.

Những người này đứng trước mặt Mạc Phàm, trong mắt tất cả đều tràn đầy vẻ khó mà tin.

Mạc Phàm đã chết hơn ba tháng, vậy mà thật sự quay về.

Không chỉ quay về, bọn họ còn cảm nhận được khí tức trên người Mạc Phàm mạnh hơn trước nhiều.

Nhất là Lam Điệp sứ giả của Hắc Thị, trong đôi mắt cô hiện lên áy náy.

- Bái kiến Mạc tiên sinh, chúc mừng Mạc tiên sinh trở về.

Những người này đều cúi chào Mạc Phàm, nói.

- Người Mạc gia tôi đâu, ai có thể nói cho tôi biết bọn họ ở đâu?

Trên mặt Mạc Phàm không có một chút vui mừng hỏi.

Đám Lam Điệp nhìn thoáng qua nhau, nhưng không ai dám nói gì.

- Không dám nói đúng không, vậy tôi sưu hồn từng người là được rồi.

Mạc Phàm hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói.

Hiện giờ hắn chỉ muốn biết cha mẹ hắn, em gái, Tiểu Tuyết, đám Chu Hiệt, còn cả thuộc hạ của Mạc gia thế nào, ở đâu?

Nếu những người này sợ người diệt Mạc gia, vậy hắn tự mình ra tay.

Một tay hắn vươn ra, một tu sĩ ngoại quốc mặc thần bào bay tới tay hắn.

Trên tay hắn chớp lóe hào quang, muốn sưu hồn tu sĩ này.

Lam Điệp nghiến răng, thầm quyết tâm trong lòng.

- Mạc tiên sinh, chuyện ngài muốn biết đều ở trong Lưu Ảnh Thạch này.

Lam Điệp lấy một tảng đá ngũ sắc ra, đưa cho Mạc Phàm.

Mạc Phàm thả tu sĩ kia ra, một lực hút xuất hiện trong tay hắn, tảng đá kia lập tức bay về phía tay hắn.

Hắn rót chút linh khí vào bên trong, trên tảng đá tỏa ra một đạo quang, ánh sáng giãn ra, chiếu hình ảnh trong không trung.

Trong hình ảnh, trang viên Mạc gia bị một tòa đại sơn hủy diệt, một chủ một tớ lững thững đi tới, đứng trước mặt trang viên Mạc gia.

Trong tay tôi tớ kia còn kéo một thi thể.

Thi thể này không phải ai khác, đúng là A Hào.

Tay chân A Hào không chỉ bị đánh nát, trên người còn có rất nhiều lỗ thủng, đầu bị một quyền đánh xuyên qua, không có chút khí tức, máu tươi kéo dài thành chữ “nhất” [-] trăm thước trên đất.

Mạc Phàm nhìn lên trên theo tay nắm A Hào, hai người hắn rất quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Nhìn thấy hai gương mặt này, trong đôi mắt sắc bén của hắn lại dấy lên lửa giận.

- Long Ngạo Thiên?

Hai người này mặc trang phục nội môn của Ngạo Nhật Sơn Tông, chỉ có khả năng vì giết người Long gia Nam Sơn, mới dẫn người của Ngạo Nhật Sơn Tông tới.Nhưng nếu là người khác tới có lẽ hắn sẽ không biết, nhưng hai người này thì hắn biết rõ.

Long Ngạo Thiên này là khi ở Tu Chân giới, là đệ tử thiên tài của Ngạo Nhật Sơn Tông nhìn trúng Huyền Nguyệt tiên tử Yến Thù mà muốn cưỡng ép, cuối cùng bị hắn dùng một viên thần đan treo giải, lúc đó vì tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông ra mặt, chuyện này mới có thể bình ổn.

Có thể nói khi ở Tu Chân giới, Long Ngạo Thiên này là một trong những kẻ địch của hắn ngoại trừ Võ Đế Quân Khương Lâm.

Kiếp trước hắn mới tiến vào Tu Chân giới, lúc gặp được Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên đã vượt qua Nguyên Anh, đến cảnh giới Hóa Thần.

Long Ngạo Thiên lúc này hẳn là cao thủ Nguyên Anh kỳ rồi.

Cao thủ cấp bậc này, chính hắn cũng không thể nắm chắc sẽ thắng.

Người Mạc gia ở trước mặt Long Ngạo Thiên, giống như trứng chọi đại sơn.

Chỉ có người cấp bậc như Long Ngạo Thiên, mới có thể phá hủy Mạc gia dễ dàng như vậy.

- Hay cho nhân quả báo ứng, thiên đạo luân hồi, trái lại tôi muốn xem anh có thể làm gì Mạc gia tôi?

Trong đôi mắt Mạc Phàm hừng hực lửa giận, lạnh lùng nói.

Đáng lẽ hắn tới Tu Chân giới mới gặp được Long Ngạo Thiên, không ngờ vì hắn diệt Long gia Nam Sơn, đã đưa Long Ngạo Thiên tới Mạc gia.

Không dễ dàng gì hắn mới khiến Mạc gia tới được nước này, nhanh như vậy đã bị hủy diệt.

Xem nhân quả luân hồi mạnh hơn, hay mệnh của y tiên bất tử hắn cứng hơn.

Nói xong trong hai mắt tràn đầy hỏa diễm, linh khí trút vào bên trong, tiếp tục có hình ảnh xuất hiện.

Quỷ Mị Nhi ngưng tụ tất cả Thiên Hỏa thành một kiếm, một kiếm của Thiên Hỏa chẳng những không thương tổn được tôi tớ của Long Ngạo Thiên, trái lại bị Long Tuyệt tôi tớ của Long Ngạo Thiên nắm lấy hỏa kiếm, chém vào cơ thể Quỷ Mị Nhi.

Vong Linh Titan bị Long Tuyệt nhét vào trong cơ thể Băng Ma, một hỏa một băng, hai người nổ thành từng mảnh.

Một kiếm của Ác Linh Vương chém tới, bị Long Tuyệt nuốt xuống, giống như ăn bánh mì.

Moria thông qua hư không tới sau lưng Long Ngạo Thiên, bị Long Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, chấn thành thịt vụn.

Tiếp theo là Liệt Hỏa, Bạch Tử Hàn, Tần lão gia tử, Lạc lão gia tử, một đám giống như thiêu thân lao đầu vào lửa đánh về phía hai người, tất cả đều bị Long Tuyệt giết dễ dàng.

Long Tuyệt giết những người này xong thì vươn tay về phía Lưu Nguyệt Như, Bạch Vô Song, thực lực của hai người này yếu hơn nhiều.

Long Tuyệt nhếch miệng cười quỷ dị, trên tay chớp lóe hồng quang, đám Lưu Nguyệt Như biến thành huyết vụ, được gió thổi tan.

Mạc Phàm nhắm mắt lại, quả đấm kêu răng rắc.

Một lát sau hắn mở mắt ra, tiếp tục xem tiếp.

Long Ngạo Thiên và Long Tuyệt không giết người nhà và đồ đệ hắn, trên tay anh ta chớp lóe ánh lửa, từng đóa hỏa diễm bay vào trong cơ thể những người còn lại.

Cho dù là Tần Kiệt, Chu Hiệt thực lực tăng cao, hay là cha mẹ hắn, đám Tiểu Ngọc, Tiểu Khương, thực lực đều nhanh chóng rút đi dưới hỏa diễm này.

Sau đó thân thể Long Ngạo Thiên nhoáng lên một cái tới bên cạnh Tiểu Vũ, hai tay chạm vào mắt Tiểu Vũ, khi rút tay lại trên mắt Tiểu Vũ chỉ còn lại hai lỗ máu khiến người ta nhìn mà sợ.

Tiểu Vũ khóc lóc ngã trong vũng máu.

Làm xong những chuyện này, Long Ngạo Thiên mang theo Bạch Tiểu Tuyết và tôi tớ kia rời đi, biến mất ở trong chân trời phía xa, chỉ để lại một đám người không nhiều của Mạc gia và phế tích.

Nhìn đến đây, trong lòng Mạc Phàm tràn đầy điên cuồng, năng lượng trong cơ thể không khống chế được tỏa ra, như nham thạch phun trào, kình phong nổi lên bốn phía, một hư ảnh tức giận điên cuồng kêu gào từ trên người Mạc Phàm.

“Rầm rầm…” Đám Lam Điệp kêu lên đau đớn, không có năng lực chống cự bay ngược về phía sau.

- Bây giờ bọn họ ở đâu?

Ở giữa năng lượng tàn sát bừa bãi, một tay Mạc Phàm vươn về phía đám Lam Điệp, định bọn họ ở trong không trung, đôi mắt tràn đầy hỏa diễm huyết sắc nhìn chằm chằm đám người hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK