Bên ngoài trang viên, trên xe Mạc Phàm.
- Sư phụ, để đám người Long Hoa Hội sống sót, có khả năng bọn họ sẽ dùng vũ khí tiên tiến đối phó chúng ta, chúng ta cứ rời đi như vậy sao?
Tần Kiệt ngồi bên cạnh Mạc Phàm lo lắng nói.
Long Hoa Hội không phải là tổ chức bình thường, Long Hoa Hội chiếm cứ thủ đô, thành viên bên trong có nhiều người là tướng sĩ biên giới.
Long Hoa Hội dùng vũ khí tiên tiến, cũng không phải không có khả năng.
Nếu như đã trở mặt với Long Hoa Hội, vậy thì diệt sạch Long Hoa Hội.
- Con cảm thấy giết hết bọn họ thì chuyện này sẽ được giải quyết sao?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
- Chẳng lẽ không đúng sao, sư phụ?
Tần Kiệt cảm thấy khó hiểu nói.
- Hôm nay con gieo xuống nhân, ngày sau sẽ sản sinh ra quả, cho dù con diệt Long Hoa Hội, sau này sẽ chịu quả con diệt Long Hoa Hội, có lẽ không phải là hậu duệ của Long Hoa Hội, thì sẽ là những người khác.
Mạc Phàm giải thích.
Nhân quả báo ứng, điểm này không thay đổi được.
Cho nên diệt Long Hoa Hội, cũng không ngăn được vũ khí tiên tiến đến.
- Nếu không thể diệt Long Hoa Hội, chúng ta cứ đợi bọn họ ra tay với chúng ta, không làm gì sao?
Tần Kiệt hỏi.
- Không phải không thể diệt Long Hoa Hội, người đáng chết sẽ không sống được, nhưng là người chưa đáng chết, để lại đường sống không chỉ là cho những người khác, cũng là cho chính mình, còn những người đó đối phó con thế nào, đó là chuyện của bọn họ, chuyện con phải làm là đi theo tâm đạo của mình là được.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Cho dù bởi vì để lại một đường này, chết trên tay Long Hoa Hội cũng không có vấn đề gì sao?
Tần Kiệt cái hiểu cái không hỏi.
Đạo lý để lại một đường sống này anh ta có hiểu, nhưng Long Hoa Hội mạnh như thế thật sự có thể để lại một đường sống sao?
- Chuyện này phải hỏi mình, đây là Đại Diễn Tâm Kinh, đợi hai người đạt được đáp án có thể tiếp tục tu luyện.
Mạc Phàm điểm lên mi tâm Tần Kiệt và A Hào, truyền Đại Diễn Tâm Kinh cho hai người.
Lúc trước hắn chỉ truyền công pháp cho Tần Kiệt, A Hào, không truyền thụ pháp môn tu luyện tâm trí cho bọn họ.
Tâm pháp là phương pháp tu tâm, cũng là công pháp khó tu luyện nhất, dùng để tu luyện tâm trí của tu sĩ.
Có lẽ tu luyện giai đoạn đầu không rõ tầm quan trọng của tâm pháp, nhưng sau này sẽ phát hiện đi tới đi lui, sẽ phát hiện người trên đường càng ngày càng ít, con đường cũng càng ngày càng ít, không có đường để đi sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Đại Diễn Tâm Kinh là tâm pháp tu luyện tâm trí tốt nhất ở Tu Chân giới, thứ này có thể khiến con đường sau này của bọn họ sẽ đi xa hơn.
- Cảm ơn sư phụ.
Tần Kiệt gật đầu, tuy không nói gì nữa, nhưng lo lắng trong mắt anh ta vẫn không mất đi.
- Yên tâm đi, mọi người đi cùng tôi sẽ không sao đâu.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nếu Long Hoa Hội có thể tạo thành uy hiếp cho hắn, hắn sẽ không để Long Hoa Hội sống.
Vũ khí tiên tiến, chỉ cần Long Hoa Hội dám dùng, hắn sẽ gánh vác tiếp.
- Mạc tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu?
A Hào lái xe hỏi.
- Đi Tử Nguyệt Trai.
Mạc Phàm nói.
- Tử Nguyệt Trai?
Tần Kiệt nhướn mày.Tử Nguyệt Trai là khu giải trí ở thủ đô, cách Tử Cấm Thành thủ đô không xa.
Nghe nói trước kia là nơi hoàng thân quốc thích xem diễn, hiện giờ thành nơi tụ tập nhân vật nổi tiếng ở thủ đô.
Nhìn thấy minh tinh ở trong Tử Nguyệt Trai là chuyện rất bình thường, nhìn thấy một số người nổi tiếng quốc tế, ví dụ như vương tử cũng không kỳ lạ.
Trừ chuyện đó ra, hiện giờ nơi này thuộc về Long Hoa Hội.
Bọn họ vừa rời khỏi trang viên của Long Hoa Hội, bây giờ lại đến đó?
- Sư phụ, chúng ta đến Tử Nguyệt Trai làm gì?
Tần Kiệt hỏi.
- Đi gặp một người quen.
Mạc Phàm nhìn về phía nội thành thủ đô qua cửa kính xe, trong mắt chớp lóe chút chờ mong nói.
Tử Nguyệt Trai là địa bàn của Long Hoa Hội, chuyện này hắn có biết.
Nơi này không chỉ là địa bàn của Long Hoa Hội, cũng là nơi Dạ Tình phụ trách quản lý, Dạ Tình luôn ở đây.
Hắn tới thủ đô làm ba chuyện, chuyện với Long Hoa Hội xem như đã tạm thời chấm dứt, Long Hoa Hội sẽ không có can đảm không thả thành viên của tiểu đội Thanh Long ra.
Hơn 500 năm không gặp, bây giờ đã đến lúc đi gặp Dạ Tình một lần, chữa khỏi bệnh cho cô.
- Dạ, Mạc tiên sinh.
A Hào gật đầu, xe lái về phía nội thành thủ đô.
Không lâu sau, xe của đám Mạc Phàm lái vào Tử Nguyệt Trai.
Tử Nguyệt Trai được xây quanh hồ, hoàn toàn là kiến trúc hình tháp cổ, trang trí như cung điện hoàng gia thời cổ, vô cùng tráng lệ.
Tòa nhà cổ có tổng cộng 9 tầng, mỗi tầng phải có thân phận phù hợp mới vào được.
Kiếp trước tuy hắn là bạn tốt của Dạ Tình, nhưng có không ít lần bị thị vệ trông cửa gây khó dễ.
Hắn lấy lệnh bài Thanh Long ra, trong mắt những người kia chớp lóe dị sắc, nhưng không ngăn cản hắn tiến vào.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới nơi này, cho nên lập tức đi vào tòa nhà 9 tầng.
Tuy bây giờ là ban ngày, nhưng bên trong tụ tập không ít người.
Bên trong không chỉ có một số thanh niên Hoa Hạ mặc tây trang giá trị xa xỉ, khí chất hiên ngang, còn có rất nhiều trai gái ngoại quốc, bất luận là ai đều lộ ra khí tức bất phàm, giống như nhân trung long phượng.
Đa số những người này đều bưng đồ uống, tò mò nhìn về phía mái nhà.
- Mạc tiên sinh, hình như nơi đó xảy ra chuyện.
A Hào chỉ một góc tầng cao nói.
Mạc Phàm nhìn theo ngón tay A Hào, mắt hơi nheo lại, sắc bén bắn từ trong mắt hắn ra.
- Ừm.
Mạc Phàm gật đầu.
Khi nói chuyện băng hàn chi khí dập dờn xung quanh hắn.
Không ít người đang nhìn trên cao rùng mình một cái, không tự chủ nhìn về phía Mạc Phàm, trong mắt chớp lóe vẻ kỳ lạ.
… L
Lúc này ở gần cửa sổ tầng cao nhất.
Một người thanh niên mặc tây trang màu trắng, cao cao gầy gầy bưng một ly rượu vang đỏ tươi như máu, một tay cho vào trong túi, khóe miệng nhếch lên tươi cười như có như không, miệng có nuôi râu được chỉnh sửa ngay ngắn.
Tướng mạo anh tuấn, ngũ quan tinh xảo và khí tức trên người người đàn ông này, khiến không ít thiếu nữ, thiếu phụ mê mẩn.
Nhưng không thể mê hoặc được cô gái đối diện.
Cô gái này khoảng 18 tuổi, dáng người cao gầy mặc chiếc váy màu trắng, gương mặt hoàn mỹ không có chút tỳ vết, da thịt nõn nà, dáng người hoàn hảo, khí chất không ăn khói lửa nhân gian phối với chiếc váy này, khiến cô siêu trần thoát tục giống như tiên tử xuống nhân gian.
Cô gái đứng đối diện người đàn ông, hai mắt yên ả như hồ nước sâu, ánh mắt xuất thần nhìn tranh sơn thủy sau lưng người đàn ông, làm như không nhìn thấy anh ta.
Người đàn ông giống như đã quen như vậy, anh ta cũng không tức giận, chỉ lắc lắc ly rượu vang uống một ngụm, sau đó để ly rượu lên trên bệ cửa sổ.
- Dạ Tình, em suy nghĩ lâu như vậy, còn chưa suy nghĩ kỹ sao, chủ ý anh bảo em cũng là vì tốt cho em thôi.
Người đàn ông cười khẽ nói, nhất cử nhất động không tìm ra được khuyết điểm gì.