Rất lâu sau, âm thanh mới dừng lại.
Tròng mắt Thanh Khâu hơi híp lại, lộ ra nụ cười đắc ý.
- Tiểu tử, cậu thấy được không, đây là kết cục cậu cố chấp, nói cho cậu biết, một mình cậu không nuốt nổi 7 quả của Thất Hồn Thụ đâu, nếu cậu đồng ý để chúng tôi đi vào, bản đại tiên đảm bảo, mặc kệ người nào đạt được Thất Hồn Quả, đều đưa một quả cho Mạc gia cậu, cậu cũng có thể đạt được ân tình của chúng tôi, biện pháp này, hẳn là mọi người không có ý kiến đúng không?
Thanh Khâu dời mắt nhìn, hỏi những người khác.
- Chỉ cần có thể đi vào tiên mộ, Chính Nhất Giáo chúng tôi không ngại để một quả Thất Hồn Quả cho Mạc gia.
Trương Nhược Hư do dự một lát, nói.
- Chúng tôi cũng không có ý kiến.…
Những người khác cũng tỏ thái độ, không một ai phản đối.
Với thực lực của Mạc Phàm, chỉ cần hắn ngăn cản mọi người tiến vào tiên mộ, khiến cho tám mặt đều là địch, muốn đạt Thất Hồn Quả cũng không khó.
Chỉ cần có thể đi vào tiên mộ, cho dù mất một Thất Hồn Quả cho Mạc Phàm, cũng không phải không thể được.
Dù sao Mạc Phàm là Thần Cảnh, nếu có thể không đắc tội Mạc Phàm, bọn họ sẽ không mạo hiểm trêu chọc Mạc Phàm.
- Tiểu tử, với kinh nghiệm xử thế hơn một ngàn năm của bản đại tiên, đây là con đường duy nhất cậu có thể đi, cậu thấy thế nào?
Thanh Khâu cười âm hiểm, dáng vẻ như không nghe lời người già dạy sẽ chịu thiệt ngay trước mắt.
Mạc Phàm lắc đầu cười, vậy mà một đám người cũng muốn ép hắn cúi đầu, tam tiên Đông Bắc cũng được, Chính Nhất Giáo cũng được, nghĩ đơn giản quá rồi.
Hắn đường đường là y tiên bất tử, có thể áp chế tùy tiện sao?
Thanh Khâu thấy Mạc Phàm không nói lời nào, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh lùng.
- Tiểu tử, tôi biết cậu là cao thủ Thần Cảnh, còn tu luyện ra Thần Thể hiếm có, thực lực đều mạnh hơn bất luận một ai trong chúng tôi, nhưng trong chúng tôi có nhiều Tiên Thiên đỉnh phong, bán Thần Cảnh như vậy, thậm chí là Thần Cảnh, kết quả cậu từ chối chúng tôi là có khả năng cậu còn không lấy được một Thất Hồn Quả, thậm chí còn chết trong tay chúng tôi.
Cao thủ Thần Cảnh thì thế nào, Thần Cảnh cũng có cực hạn, bọn họ có nhiều người như vậy, Mạc Phàm chỉ có thể nhượng bộ lui binh, đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ đến Mạc gia đàm phán với Mạc Phàm.
Thanh Khâu vừa nói xong, đám Lưu Nguyệt Như nhíu mày lại.
- Làm càn, Thanh Khâu ông quên nơi này là nơi nào rồi à?
Sen Taiko lo lắng, đồng thời tức giận nói.
- Lúc bản đại tiên làm càn, cô vẫn còn là một dịch thể, cô nên câm miệng thì hơn, bản đại tiên không thể làm gì tiểu tử Mạc gia này, nhưng muốn thu các người làm hậu cung của bản đại tiên, đều không có một chút vấn đề gì, cô muốn thử không?
Thanh Khâu đánh giá đám Sen Taiko, cười dâm nói.
Yêu Hồ Nhất Tộc am hiểu Mê Hoặc Thuật nhất, chỉ cần một ánh mắt của ông ta cũng có thể khiến đám mỹ nữ bên cạnh Mạc Phàm bò về phía ông ta.
- Ông!
Sen Taiko nắm chặt tay, nhưng không ra tay.
Thực lực của hai người vừa rồi không bằng cô, nhưng Thanh Khâu thì cô không thể đối phó được.
Thanh Khâu cười đắc ý, không để ý đến Sen Taiko nữa.
- Tiểu tử, cậu còn suy nghĩ bao lâu nữa, tiên mộ sắp mở ra rồi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn những người ở đây một cái, cuối cùng ánh mắt lãnh khốc nhìn về phía Thanh Khâu.
- Thanh Khâu, chắc là bản thể của ông đang ở gần tiên mộ đúng không?
Mạc Phàm hỏi.
- Không sai.
Thanh Khâu cũng không giấu diếm, nói thẳng.
Ông ta nhận được thông tin có Thất Hồn Quả trong tiên mộ, nên lập tức đến gần tiên mộ, đợi đến khi Mạc Phàm mở tiên mộ ra, thì hái Thất Hồn Quả.
Ông ta đã ở bán Thần Cấp tam vĩ rất lâu rồi, Thất Hồn Quả vô cùng quan trọng với ông ta.
Cho dù chỉ có 1 quả, ông ta cũng có khả năng tiến vào Thần Cảnh.
- Tuy ở đây chỉ có một phần lực lượng của ông, ký thác lên người vị mỹ nữ này, nhưng tôi vẫn có thể giết chết ông ở gần tiên mộ, ông muốn thử một lần không?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Tươi cười trên mặt Thanh Khâu cứng đờ, nhíu mày nhìn về phía Mạc Phàm.
- Tiểu tử, cậu dám, bản đại tiên là tộc nhân của Thanh Khâu, giết tôi cho dù cậu chạy tới Thượng giới cũng sẽ bị đuổi giết!
Không phải ông ta không biết thực lực của Mạc Phàm, từ lúc Mạc Phàm dùng lửa đốt cả nhà Hoàng gia, ông ta đã bắt đầu chú ý Mạc Phàm, chẳng qua không để ở trong lòng.
Mạc Phàm có thể cách không giết kẻ địch của Mạc gia, đối phó ông ta cũng không phải không có khả năng.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, tươi cười nhạt đi.
Tộc nhân của Thanh Khâu, nếu hồ yêu này biết thánh nữ của Thanh Khâu Nhất Tộc là hồng nhan tri kỷ của hắn, tộc trưởng của Thanh Khâu Nhất Tộc coi y tiên bất tử hắn là khách quý, không biết lão hồ yêu trên Địa Cầu này còn dám nói như vậy không.
- Tôi có thể, cũng dám, nhưng bây giờ tôi không giết ông, nhưng ông nhục nhã người Mạc gia tôi, vậy để lại bán vĩ của ông đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nói xong hắn vươn một tay ra, chỉ vài nét rất đơn giản, một ấn ký liên hoa được khắc họa trên không, khí tức cắt hồn trảm phách xoay tròn bay về phía Mã Tiên Nhi.
Sắc mặt Thanh Khâu thay đổi, bóng dáng to lớn nhanh chóng nhỏ lại, trong chớp mắt đã biến mất vào trong cơ thể Mã Tiên Nhi.
Ngũ quan Mã Tiên Nhi khôi phục như thường, không do dự cúi đầu với Mạc Phàm, đôi mắt ngập nước nhìn về phía hắn.
- Mạc tiên sinh, Thanh Khâu đại gia đã đi rồi, Mạc tiên sinh sẽ ra tay với một cô gái yếu đuổi như Tiên Nhi sao?
Dáng vẻ yểu điệu, thực sự khiến người ta không nỡ ra tay.
- Tôi nói rồi, Mê Hồn Thuật của cô không nên dùng ở đây, bởi vì vô dụng.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, ấn ký liên hoa trực tiếp biến mất vào trong cơ thể mnt.
Trên mặt Mã Tiên Nhi hiện lên vẻ đau đớn, tiếng kêu thê lương truyền ra, bóng dáng Thanh Khâu lại xuất hiện, chẳng qua mất đi bán vĩ so với tam vĩ trước đây.
- Tiểu tử, cậu dám chém bán vĩ của bản đại tiên, Thanh Khâu tôi liều mạng với cậu.
Thanh Khâu lạnh lùng nói, giống như ác quỷ nguyền rủa.
Linh Hồ Nhất Tộc bọn họ, một đuôi tương đương với một cảnh giới, vậy mà Mạc Phàm chém bán vĩ của ông ta cách không.
Không biết ông ta dùng bao nhiêu linh dược mới tu được bán vĩ này, nếu như chồng linh dược lên nhau, ít nhất có thể xếp thành một tòa đại lâu, cứ thế bị Mạc Phàm chém rồi.
Nếu không báo thù này, đại tiên Thanh Khâu không còn mặt mũi dời núi rồi.
Mạc Phàm lắc đầu cười, giống như không nghe thấy, không thèm nhìn về phía Thanh Khâu, mà nhìn tất cả những người khác, Trương Nhược Hư của Chính Nhất Giáo, con trai của Cửu Luân đại sư…
- Nếu tôi từ chối yêu cầu của các người, các người sẽ là địch với tôi đúng không?
Mạc Phàm nheo mắt hỏi.
- Chuyện này thì cậu không cần phải hỏi.
Thanh Khâu hừ lạnh một tiếng, nói.
Bọn họ đoán được Mạc Phàm sẽ từ chối, cho nên sớm đã chuẩn bị rồi.
- Tôi nói cho các người biết, ngày mai khi tôi vào tiên mộ, tôi nhất định phải lấy được Thất Hồn Quả, không thể thiếu một quả nào, tiên mộ, trừ phi là người tôi đồng ý cho vào, những người khác muốn vào cũng phải qua cửa của tôi trước.
Mạc Phàm lạnh giọng nói.
Hắn nắm giữ ra vào tiên mộ, gần như tương đương với nắm giữ chìa khóa một căn phòng.
Rõ ràng là đám người này tới cầu hắn, nhưng lại giống như bảo hắn mở rương của hắn ra, chúng tôi sẽ để lại một món đồ trong rương cho cậu, nếu không cậu đừng mơ lấy được một thứ gì.
Người bình thường đều không đồng ý, hắn lại càng không.
Hắn vừa nói xong, sắc mặt mọi người lập tức khó coi.
Thanh Khâu nheo mắt lại, trong mắt lóe sáng hung quang.
Ông ta vừa định mở miệng, dị sắc xuất hiện trên mặt ông ta, ông ta nhìn về phía Vân Châu.
- Hả?