Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Phàm nhìn hai người một yêu khí tức vô song, khẽ lắc đầu.

Sau đó mắt hắn nheo lại, lộ ra vẻ sắc bén, nhìn về phía Tengu dám đến đầu tiên.

Lúc này toàn thân Tengu bùng cháy ngọn lửa màu đen, giống như tiểu sơn bay với tốc độ cao xông tới, bởi vì không có khôi giáp trói buộc, kình khí cuồn cuộn nổi lên của cô ta sắc bén như dao.

Nếu bị Tengu đụng vào, cho dù là một con thuyền hay quân hạm cũng sẽ biến thành hai đoạn.

Nhưng mà.

- Chỉ là một Sơn Tinh mà thôi, cho dù cô biến về nguyên hình cũng không có tác dụng trước mặt tôi, tôi có rất nhiều biện pháp đối phó cô, ví dụ như Hàng Phục!

Hai mắt Mạc Phàm biến thành màu bạc, một tay duỗi về phía Tengu, một chữ “Hàng” tương tự văn tự cổ đại xuất hiện trong tay hắn.

Tengu thấy con ngươi màu bạc và tay Mạc Phàm, sắc mặt khẽ đổi, có cảm giác như trái tim bị Mạc Phàm nắm trong tay, khó chịu không nói nên lời, thân thể to lớn dừng lại, giống như không chịu khống chế của cô ta.

- Chuyện này, sao lại thế này?

Tengu hơi hoảng sợ nói.

Mạc Phàm chỉ cử động tay, cô ta liền không thể nhúc nhích, cũng không thể điều động lực lượng toàn thân, từ khi cô ta hóa hình tới nay chuyện này chưa từng xảy ra.

- Tên kia, cậu dùng pháp thuật gì đó?

Mạc Phàm không trả lời Tengu, một chân nâng lên, trực tiếp ra khỏi trấn phong của Abe Seimei, giống như không tiếp nhận Abe Seimei khống chế.

- Cô đã sống sót dưới kiếm của Miyamoto Musashi, thì thành thật ở một bên cho tôi, nếu không tôi xóa trí nhớ của cô.

Mạc Phàm nói xong năm ngón tay nắm chặt.

Mạc Phàm vừa nắm chặt tay, Tengu chỉ cảm thấy thân thể giống như bị một đại thủ vô hình dùng lực đè ép, thân thể cô ta không tự chủ được nhỏ đi, nhỏ đi, lại nhỏ đi.

Chỉ một giây, cô ta từ một ngọn núi nhỏ, biến thành một con chó sủng vật giống như thủy tinh màu đen, trôi nổi trong không trung.

- Đứng yên đó đi.

Mạc Phàm ném một cái, Tengu huyền ảo bay về một phía, lộ ra Miyamoto Musashi ở phía sau không xa.

- Miyamoto Musashi, tôi tưởng ông đã đến Kiếm Tâm Thông Minh, nhưng xem ra ông còn kém Hỏa Hầu rất xa, vậy mà vì một kiếm lại chém đứt cả kiếm mình.

Mạc Phàm giống như lão sư phụ chỉ điểm cho đồ đệ mình, có chút thất vọng nói.

Một kiếm Miyamoto Musashi xả thân thi triển này, vậy mà cần chém đứt kiếm mình, đây là biểu hiện của kiếm tâm không thuần túy, Kiếm Tâm Thông Minh chân chính sẽ không bị ngoại vật thao túng, trong tay có kiếm và vô kiếm đều là một kiếm cực mạnh, đây mới là Kiếm Tâm Thông Minh.

Nói ngắn gọn, Miyamoto Musashi kém xa.

Miyamoto Musashi nhíu mày, giữa trán lộ ra chút nghi ngờ và phẫn nộ.

- Tên tiểu tử kia, bớt nói linh tinh đi, đỡ được một kiếm này của tôi, sẽ biết bản Đại Kiếm Thánh có phải là Kiếm Tâm Thông Minh chân chính không.

- Không cần đỡ tôi cũng biết, bởi vì Kiếm Tâm Thông Minh chân chính không giống như ông, mà như vầy, Trảm Thần!

Mạc Phàm nói.

Nói xong bỗng nhiên mắt hắn nheo lại, trên khuôn mặt không vui không buồn không có một chút tình cảm, lần này hắn không chỉ không tránh né, trái lại chân hơi điểm xuống đất, thân thể như tên rời cung bay lên trời, Lôi Kiếm trong tay chém thẳng về phía Miyamoto Musashi.

Một kiếm vô cùng đơn giản, không có động tác dư thừa, cũng không có kiếm kỹ như trong tưởng tượng, nhưng giống như vốn nên như vậy.

Theo một kiếm này ra tay, hai long toàn phong trên bầu trời vì một kiếm của Miyamoto Musashi mà xuất hiện đột nhiên dừng lại, mọi thứ đều bị một kiếm đơn giản tự nhiên của Mạc Phàm hấp dẫn, vì một kiếm này của Mạc Phàm mà dừng lại.

- Chuyện này, một kiếm này là gì thế?

Miyamoto Musashi nhìn kiếm của Mạc Phàm, khó hiểu nói.

Người bình thường nhìn một kiếm này thì thấy không có gì đặc biệt, nhưng ở trước mắt ông ta thì khác.

Một kiếm vô cùng thuần túy, không có một chút tạp chất, có thể trảm phá mọi thứ trước mắt.

Thiên chắn phá thiên, địa chắn diệt địa, thần chắn chém thần.

Không phải Mạc Phàm là một thuật sĩ à, vì sao có thể thi triển ra một kiếm còn hơn cả ông ta?

Cách đó không xa, Abe Seimei nhíu mày, không đợi một kiếm của Mạc Phàm chém xuống người Miyamoto Musashi, thiền trượng trong tay ông ta chỉ Miyamoto Musashi phía xa, một đạo quang bích ba màu chắn trước người Miyamoto.

Nếu để Mạc Phàm chém một kiếm này lên người Miyamoto Musashi, chỉ sợ bọn họ sắp bị đánh bại.

Giữa không trung, Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.

- Sử dụng loại pháp thuật này trước mặt tôi, có tác dụng sao?

Lúc hắn nói chuyện, bỗng nhiên hắn và Lôi Kiếm trên tay trở nên nhạt hơn, người và kiếm giống như xuyên qua quang bích, căn bản không có chút ngăn cản, trực tiếp xuyên qua.

Thế Lôi Kiếm như chẻ tre, chém lên người Miyamoto Musashi.

Trong chớp mắt kiếm ý như ngọn lửa màu xanh trên người Miyamoto Musashi tắt đi, giống như đồ sứ gặp kim cương.

Kiếm khí chém lên lưng Miyamoto Musashi, thân thể Miyamoto Musashi cong như tôm, một hư ảnh trong cơ thể trực tiếp bị chém thành hai.

“Phốc…” Một ngụm máu tươi phun từ trong miệng Miyamoto Musashi ra, thân thể rơi về phía đất, khí tức suy yếu với tốc độ rất nhanh.

Lúc này Mạc Phàm mới xoay người nhìn về phía Abe Seimei ở phía xa, giẫm nát không khí như giẫm lên trên bậc thang, đi về phía Abe Seimei.

- Công pháp ông tu luyện là Lục Ngự Chi Thuật đúng không?

Mạc Phàm hỏi.

Ở Tu Chân giới có công pháp tên là Lục Ngự, trong đó bao gồm ngự quỷ, ngự yêu, ngự thần, ngự khí, ngự địa, ngự thiên.

Tuy Lục Ngự Chi Thuật là khống chế ngoại vật, nhưng tu luyện đến thâm sâu đều đã không thể khinh thường, nhất là ngự địa ngự thiên thì càng đáng sợ.

Abe Seimei gọi Tengu là ngự thần, gọi tam thần khí tổ hợp lại với nhau là ngự khí, hẳn là Lục Ngự rồi.

- Phải thì sao?

Vẻ mặt Abe Seimei khẽ đổi, nói.

- Nếu phải, ông sẽ thua, Lục Ngự Chi Thuật không sử dụng giống như ông.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Thông qua phương pháp đặc biệt Lục Ngự Chi Thuật phát huy uy lực của quỷ, yêu, thàn và khí đến mức tạn cùng, trong đó có phương pháp huyền diệu hơn nhiều, nhưng Abe Seimei không thi triển ra được.

- Vậy sao, lão phu không biết đó.

Abe Seimei nhíu mày, trầm giọng nói.

- Đó là vì công pháp của ông không phải là Lục Ngự Chi Thuật.

Mạc Phàm lắc đầu cười nói.

Lục Ngự Chi Thuật ngoại trừ khống chế chính mình thần quỷ, đồ vật, còn khống chế được đối phương.

Ví dụ như đối phương am hiểu thuộc tính hỏa, vậy thì dùng đồ vật, quỷ thần thuộc tính thủy, đối phó người tinh thông ngũ hành, thì dùng âm dương khí.

- Thôi, nói với ông ông cũng không hiểu, ông tự mình đi lĩnh ngộ đi.

Mạc Phàm chẳng muốn giải thích, ngón tay hắn sáng lên, một tỉ ấn bay từ trong ra.

Tỉ ấn này không phải thứ gì khác, đúng là quỷ tỉ hắn đạt được từ Loạn Tàng Sơn.

Quỷ tỉ là pháp khí tốt khắc chế quỷ thần, tuy Abe Seimei không phải là quỷ vật mà quỷ tỉ có thể khống chế, nhưng ông ta cũng là quỷ thần, vậy là đủ rồi.

- Thu!

Ý niệm của hắn vừa động, văn tự quỷ tộc phía dưới quỷ tỉ lập tức sáng lên, ấn về phía Abe Seimei.

Quỷ tỉ này vừa ra, Abe Seimei nhíu mày, lộ ra chút kiêng kị.

Ông ta do dự một lát, không chỉ không có chút kinh hoảng, trái lại sắc mặt phát lạnh.

- Mạc Phàm, không phải cậu muốn gặp bản thể của tôi sao, dùng mạng cậu tới đón bản thể của tôi đi.

Nói xong thiền trượng trong tay ông ta dùng lực đập xuống, giống như đập thứ đáng sợ nào đó ra, lực lượng khủng bố lập tức tản ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK