Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ, hắn nhìn về phía mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập.

Trong ô quang, cơ thể mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập nhanh chóng biến to như bơm đầy khí, chỉ trong chớp mắt từ hơn một mét bảy thành cao năm sáu mét.

Tướng mạo và cơ thể của cô ta cũng nhanh chóng biến hung dữ.

Đuôi bò cạp vĩ đại vươn ra sau lưng cô ta, ở phần cuối cái đuôi có độc châm màu đen chỉ nhìn thôi đã khiến người ta sởn gai ốc.

Vảy rắn nhanh chóng xuất hiện trên cơ thể cô ta, chỉ trong phút chốc đã bao phủ toàn bộ cơ thể cô ta.

Tay chân cô ta cũng biến thành móng quỷ, trong tay xuất hiện một vũ khí như cái búa to.

Đầu cô ta biến thành đầu cá sấu, răng nanh sắc bén xen kẽ nhau ở bên ngoài môi, đôi mắt huyết sắc chớp lóe sắc bén nhìn Mạc Phàm đang đứng trên đất, giọng nói trầm thấp và phẫn nộ truyền ra.

- Cậu là Mạc Phàm, tên gia hỏa giết Pháp Thần sao?

- Ông là Nguyền Rủa Chi Thần người hạ Vạn Xà Huyết Chú với Mạc gia tôi sao?

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.

- Tiểu tử, muốn nói chuyện với bản tôn đều phải quỳ xuống, gọi tôi là Aristotle đại nhân, hiến tế, cầu nguyện với tôi, lúc cơ thể tôi vẫn còn, mấy tiên nhân của Hoa Hạ cậu cũng làm vậy, xem ra Aristotle tôi ngủ say nhiều năm như vậy, thế nhân thật sự quên sự tồn tại của tôi rồi.

Nguyền Rủa Chi Thần nhíu mày, nói với vẻ kiêu ngạo.

Khi nói chuyện, búa trong tay ông ta đập xuống đất, đất đai vì chuyện này mà chấn động, vết rạn như mạng nhện lan ra bốn phương tám hướng, gió lan ra xung quanh ông ta.

- Không trả lời sao?

Mạc Phàm lắc đầu làm như không nghe thấy lời Nguyền Rủa Chi Thần nói.

Hắn cũng chẳng muốn nói chuyện với Nguyền Rủa Chi Thần, dưới chân di chuyển, cơ thể biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa đã tới bầu trời trên đầu Nguyền Rủa Chi Thần.

Hồng Liên trong tay hắn không có kiếm kỹ xinh đẹp gì, chỉ một kiếm bình thường, giống như sao băng rơi xuống người Nguyền Rủa Chi Thần.

Vẻ mặt Nguyền Rủa Chi Thần thay đổi, trong mắt lóe lên hung quang.

Ông ta được triệu hoán tới nơi này, đã khiến ông ta không hài lòng lắm rồi.

Tiểu tử Hoa Hạ này chỉ nói một câu, liền chém một kiếm.

- Tiểu tử, không cho cậu xem sức mạnh của bản tôn, cậu còn tưởng rằng Ai Cập tôi không có người đối phó được cậu.

Khi nói chuyện, búa trong tay ông ta sáng lên, quang hoa như nguyệt nha lóe lên trên búa, chiếc búa khổng lồ đánh về phía trường kiếm của Mạc Phàm.

Nhưng mà…

“Keng” một tiếng thật lớn, tiếng kêu đau đớn truyền từ miệng Nguyền Rủa Chi Thần ra.

Búa to gặp Hồng Liên trong tay Mạc Phàm, chỉ đỡ được chưa tới một giây, trực tiếp đè lên cơ thể to lớn của Nguyền Rủa Chi Thần.

“Rầm!” Âm thanh sơn băng địa hãm vang lên, cơ thể to lớn của Nguyền Rủa Chi Thần bị lún nửa vào trong đất.

- Nói cho tôi biết ông có phải là Nguyền Rủa Chi Thần, người hạ nguyền rủa với Mạc gia tôi hay không.

Vẻ mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, lặp lại.

Nguyền Rủa Chi Thần nhíu chặt mày, nếu không phải trên mặt ông ta có vảy rắn, lúc này đã thấy rõ đỏ ửng trên mặt ông ta.

Đường đường là Nguyền Rủa Chi Thần, tuy chỉ là một nhánh phân thân ký gửi lên người người khác, nhưng bị một kiếm của Mạc Phàm chém lún vào trong nền đất.

May mà Mạc Phàm dùng sống kiếm, nếu là lưỡi kiếm thì cơ thể ông ta đã bị chém ra làm đôi rồi.

Nếu chuyện như vậy truyền ra ngoài, ông ta đường đường là Nguyền Rủa Chi Thần đừng nghĩ tới chuyện ngẩng đầu lên được.

- Tiểu tử, nếu bản tôn của tôi ở đây, nhất định sẽ khiến cậu đẹp mặt.

Nguyền Rủa Chi Thần tức giận quát.

Đôi mắt Mạc Phàm trong veo mà lạnh lùng, lắc đầu.

Hắn không biết người tới là gì, nhưng dựa vào cảm nhận của hắn, người này hẳn là một pháp sư.

Một pháp sư ỷ vào cơ thể to lớn so sức mạnh với hắn, không thể không nói chỉ số thông minh của pháp sư này rất thấp, có khả năng là pháp sư có IQ thấp nhất mà hắn từng gặp.

Không nói tới chuyện đây chỉ là phân thân của ông ta, cho dù là bản thể cũng không có tư cách này.

- Còn không chịu trả lời câu hỏi của tôi, vậy ông đi xuống tiếp đi.

Mạc Phàm cầm Hồng Liên, lại chém một kiếm về phía Nguyền Rủa Chi Thần.

“Rầm!” Lại có tiếng động đất bùng nổ, Nguyền Rủa Chi Thần lại bị đánh lún vào trong nền đất, chỉ còn lại cái đầu lộ ra ngoài.

- Ông có phải là Nguyền Rủa Chi Thần, người hạ nguyền rủa với Mạc gia tôi không.

Mạc Phàm hỏi lại lần nữa.

Nguyền Rủa Chi Thần hoàn toàn phát điên, ô quang trên người đại phóng, mặt đất nổ tung bùm bùm.

Vừa rồi mặt đất còn san bằng, trực tiếp biến thành hố sâu hơn mười mét, rộng hơn năm mươi mét.

Ông ta đường đường là Nguyền Rủa Chi Thần bị Mạc Phàm chém còn chưa tính, lại còn chém phát thứ hai.

Hơn nữa nguyên nhân ông ta bị chém hai lần, là không trả lời câu hỏi của Mạc Phàm.

- Tiểu tử, tôi là Nguyền Rủa Chi Thần, Aristotle, tôi muốn cả nhà cậu đều chết dưới chú thuật của tôi, tôi muốn…

Nguyền Rủa Chi Thần múa may cái búa trong tay, hét lên một cách điên cuồng.

Ông ta còn chưa nói xong, trên cổ căng thẳng, cơ thể cũng nhẹ hơn, giọng nói thì dừng lại, một đại thủ chân khí bóp chặt lấy cổ ông ta, xách ông ta từ trong hố to ra như xách một con gà.

- Tôi chỉ cần biết ông là Nguyền Rủa Chi Thần được rồi, những chuyện khác ông không cần phải nói với tôi, nói cũng không có tác dụng, chỉ khiến ông càng thống khổ hơn thôi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Tiểu tử, cậu!

Nguyền Rủa Chi Thần nheo mắt lại, trong đôi mắt đỏ như máu giống như có hỏa diễm thiêu đốt.

Chỉ trong phút chốc ông ta bình tĩnh lại.

Ông ta chỉ mượn cơ thể của sứ đồ để hiện thân, còn lâu mới là đối thủ của Mạc Phàm, cho dù là bản tôn cũng chưa chắc đối phó được cậu ta, không cần thiết phải tranh cãi với Mạc Phàm làm gì.

Chỉ cần Vạn Xà Huyết Chú trên người cậu ta, hoặc trên người Mạc gia chưa biến mất, ông ta vẫn là người thắng.

- Được lắm, được lắm, lần này bản tôn tỉnh lại đúng là không vô ích, vậy mà gặp được người Hoa Hạ có cá tính như vậy, cậu tới Ai Cập đi, tôi và những người bạn khác đang đợi cậu ở Ai Cập, nói cho cậu biết, nếu cậu không thể sống rời khỏi Ai Cập, tôi không chỉ khiến Mạc gia cậu trọn đời sống trong nguyền rủa sống không bằng chết, cũng sẽ hàng lâm 12 loại tai nạn xuống Hoa Hạ cậu, những chuyện này đều là do cậu bất kính với bản tôn, nên phải trả giá thật đắt, cậu phải nhớ kỹ là nguyền rủa cả Hoa Hạ đó.Nguyền Rủa Chi Thần trầm giọng nói.

- Ông ở nơi nào?

Mạc Phàm không nói nhiều với Nguyền Rủa Chi Thần, lạnh nhạt hỏi.

Nguyền Rủa Chi Thần dám hạ chú với Mạc gia, không cần Nguyền Rủa Chi Thần nói nhiều như vậy, hắn đều đến Ai Cập diệt Nguyền Rủa Chi Thần, cùng với 11 chủ thần khác trong truyền thuyết.

- Chỗ chúng tôi đang ở, tôi tớ của tôi sẽ dẫn cậu đi, nhưng mà đường tới Ai Cập không dễ di như vậy, hi vọng cậu có thể còn sống tới trước mặt tôi, tôi rất mong gặp được cậu còn sống.

Nguyền Rủa Chi Thần lạnh lùng nói.

Nói xong trên người ông ta chớp lóe ô quang, giống như khinh khí cầu bị rút hơi, cơ thể nhanh chóng nhỏ lại, biến thành dáng vẻ của mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập lần nữa, trôi nổi ở giữa không trung.

- Ở đâu?

Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm mỹ nữ này, hỏi.

- Chủ nhân của tôi ở đầu nguồn sông Nile, bên trong Vô Tận Thâm Uyên.

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập cười quyến rũ nói.

- Vô Tận Thâm Uyên sao?

Mạc Phàm nheo mắt lại, nhìn về phía Tây Nam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK