Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến nay hắn vẫn không rõ tung tích của tiểu hồ ly, muốn nhanh chóng tìm được tiểu hồ ly chỉ có thể dựa vào bói toán.

Tuy hắn biết một chút thuật bói toán như tử vi, chiêm tinh, nhưng không tinh thông.

Tôn Huyền Cơ xuất thân từ huyền học thế gia, khả năng bói ra được tung tích tiểu hồ ly lớn hơn hắn nhiều, đây mới là mục đích hắn tới Tây Hồ.

- Mạc tiên sinh quá khách sáo rồi, người Mạc tiên sinh tìm là Thanh Khâu Tộc ở Mạc gia sao?

Tôn Huyền Cơ ngồi trên xe lăn, giống như đã sớm dự đoán được.

Mạc Phàm nhướn mày, lập tức thoải mái hơn.

Tiểu hồ ly bị bắt cũng không phải bí mật lớn gì, nhất là người của huyền học thế gia như Tôn Huyền Cơ, ông ta đã tính được chuyện này.

Ở Tu Chân giới, hắn từng gặp không ít đại sư chiêm tinh, hắn còn chưa tới động phủ của những đại sư chiêm tinh này, những người này đã đoán ra được khi nào hắn đến, vì sao lại đến đó.

- Ông đã biết, vậy không cần tôi nhiều lời nữa?

Mạc Phàm gật đầu.

- Nếu để tôi tính hung cát của nó, chuyện này thì không cần, nó là mệnh quý nhân, hiện giờ bình an vô sự, nhưng muốn coi nơi nó đến, có khả năng cần chút môi giới.

Tôn Huyền Cơ hơi khó xử nói.

Hung cát hảo đoạn, chỉ là chuyện liếc mắt một cái.

Lần trước người một nhà Mạc Phàm tới Tây Hồ, hắn đã xem qua giúp mọi người, tiểu hồ ly cũng bao gồm trong đó.

Tiểu hồ ly là mệnh quý nhân, ít nhất sẽ gặp hai quý nhân, trong 10 năm sẽ không có chuyện gì.

Nhưng tìm nơi nó đang ở hiện giờ thì không dễ như vậy.

- Đây là tinh huyết của nó, hẳn là có thể dùng bói toán.

Mạc Phàm lấy một bình ngọc từ trong nhẫn trữ vật ra, đưa cho Tôn Huyền Cơ.

Theo hắn biết, trong thuật bói toán có một loại tên là Huyết Chiêm Thuật, lấy tinh huyết làm dẫn, bói được nhân sinh tử khứ.

Bởi vì cấp bậc của thuật pháp này quá thấp, hắn lại không có hứng thú với bói toán, nên không dồn hết tâm trí nghiên cứu.

Sau đó hắn lại lấy ra một cái bình ngọc, đặt lên trên bàn bằng gỗ tử đàn.

- Đây là Thanh Dương Đan, cho dù ông có bói được hay không, thứ này đều là của ông, có thể chữa khỏi mắt cho cháu nội của ông.

Lần trước Tôn Thiên Long cháu nội Tôn Huyền Cơ tự cho rằng mình nắm giữ huyền học thông thiên, kết quả nhìn hắn một cái, liền khiến hai mắt bị mù.

Với y thuật trên Địa Cầu, khả năng chữa khỏi không cao.

Lần này hắn có việc cầu Tôn Huyền Cơ, tất nhiên sẽ không để Tôn Huyền Cơ giúp hắn không công.

Sắc mặt Tôn Huyền Cơ lập tức thay đổi, trước mắt sáng lên, nhìn về phía bình ngọc.

Tôn Thiên Long là hương khói duy nhất của Tôn gia ông ta, sao ông ta có thể để hương khói duy nhất thành người mù.

Nhưng một năm nay ông ta tìm không biết bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng, đều không chữa khỏi mắt cho Tôn Thiên Long.

Mạc Phàm lấy thuốc ra, chắc chắn có thể chữa khỏi mắt cho cháu nội ông ta.

- Mạc tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng tìm nơi tiểu hồ ly đang ở.

Tôn Huyền Cơ kích động nói.

Tôn gia bọn họ còn trông cậy Mạc Phàm phá giải Vạn Diệt Lao Lung tiến vào một tiên nhân, cho dù Mạc Phàm không đưa gì, ông ta cũng sẽ cố gắng bói giúp Mạc Phàm.

Mạc Phàm lại lấy thứ ông ta cần nhất ra, sao ông ta có thể không cố gắng hơn?

Ông ta cầm lấy tinh huyết của tiểu hồ ly, lại lấy mai rùa, Thi Thảo và mấy thứ khác trên giá sách xuống.

Mai rùa được đặt ở phía đông trên bàn sát cửa sổ, Thi Thảo và mấy thứ khác đặt trên mai rùa.

Làm xong những chuyện này, hai ngón tay ông ta để trước ngực, chú ngữ thốt ra từ miệng ông ta.

Chỉ trong phút chốc, trước mắt ông ta sáng lên, toàn bộ mắt biến thành máu xám trắng.

“Bùm!” Thi Thảo và mấy thứ khác trên mai rủa dấy lên ngọn lửa.

Ông ta vội vàng cầm bình ngọc, nhỏ một giọt tinh huyết lên trên.

Huyết dịch rơi vào trong ngọn lửa, không chỉ không dập tắt ngọn lửa, trái lại ngọn lửa cháy mạnh hơn, cao khoảng một người.

Trong ngọn lửa có mấy ký hiệu nguệch ngoạc bay ra, xếp thành một hàng.

Tôn Huyền Cơ và Diệp Thiên Tinh đứng bên cạnh vội vàng nhìn mấy ký hiệu, nhíu mày lại.

- Hả?

Ông ta bói toán không ít lần, tuy mỗi lần nhắc nhở đều là văn tự kỳ lạ, nhưng có thể nhìn ra không ít manh mối.

Nhưng văn tự lần này ông ta không nhìn ra được gì.

- Thiên Tinh, cháu biết mấy chữ này không?

Tôn Huyền Cơ cau mày hỏi.

- Ông nội Tôn, cháu cũng chưa từng thấy mấy chữ đó.

Diệp Thiên Tinh lắc đầu nói.

Sắc mặt Tôn Huyền Cơ lập tức khó coi, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ áy náy.

Vừa rồi ông ta đảm bảo sẽ bói ra được, kết quả không bói được gì.

- Mạc tiên sinh, tung tích của tiểu hồ ly ở trên mấy chữ này, nhưng đạo hạnh của lão hủ không đủ, không nhìn ra ý mấy chữ đó.

ể ắ ắMạc Phàm nhướn mày, không để tâm lắm nhìn thoáng qua văn tự nguệch ngoạc, mí mắt lập tức nâng lên, khóe miệng hiện lên tươi cười.

- Chẳng trách ông không biết.

- Mạc tiên sinh biết mấy chữ này sao?

Tôn Huyền Cơ hơi sửng sốt, hỏi.

- Đây là văn tự của Thanh Khâu cổ, ý là Thanh Khâu Phần.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Nếu là văn tự Thanh Khâu khác, hắn sẽ không biết.

Nhưng mấy chữ này đúng là mấy chữ viết trên đại môn ở tổ địa Thanh Khâu, khi ở Tu Chân giới, hắn từng đến tổ địa Thanh Khâu Nhất Tộc không ít lần, thường xuyên đi qua tất nhiên nhận ra mấy chữ này.

- Thanh Khâu Phần, là nơi nào thế?

Vẻ mặt Tôn Huyền Cơ mờ mịt, tò mò hỏi.

Ở trong phạm vi Hoa Hạ, bao gồm một số tông môn ẩn thế, ông ta đều biết gần hết, nhưng chưa từng nghe nói đến Thanh Khâu Phần.

- Một nơi không tồn tại trên Địa Cầu.

Mạc Phàm không giấu diếm, uống một ngụm trà cười nhạt nói.

Thanh Khâu Phần là tổ địa của Thanh Khâu Nhất Tộc, cũng là một trong những thánh địa của Yêu Tộc.

Nếu tiểu hồ ly đến Thanh Khâu Phần, nói lên có người của Thanh Khâu Nhất Tộc đi ngang qua Địa Cầu, cơn gió đó là do người Thanh Khâu Nhất Tộc tạo ra.

Lúc trước hắn hoài nghi tiểu hồ ly được người Thanh Khâu Nhất Tộc mang đi, dù sao kiếp trước tiểu hồ ly thành sư muội của tiên tử Huyền Nguyệt, chắc chắn là được người mang đi từ Địa Cầu.

Nếu là như vậy, hắn có thể yên tâm rồi.

Thanh Khâu Phần là nơi Thanh Khâu Nhất Tộc hướng tới, chỉ khi đạt được lễ rửa tội ở đó mới có thể thức tỉnh huyết mạch Thanh Khâu Nhất Tộc, tiểu hồ ly ở đó sẽ không sao.

Hắn chỉ cần đuổi tới kịp trước khi Liệp Yêu bắt tiểu hồ ly, đến Thanh Khâu Phần tìm tiểu hồ ly là được.

Nhưng cách thời gian xảy ra chuyện này còn rất xa, hiện giờ hắn không cần lo lắng đến chuyện này.

- Không ở trên Địa Cầu sao?

Tôn Huyền Cơ nuốt nước bọt, Diệp Thiên Tinh cũng nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ, mức độ hai người khiếp sợ không thua gì bị điện giật.

- Chẳng lẽ thật sự có Tiên giới tồn tại sao?

Rất lâu sau, lúc này Tôn Huyền Cơ mới lấy lại tinh thần hỏi.

- Nếu ông biết pháp thuật, biết thiên mệnh, thì không nên hoài nghi trên trời còn có bầu trời, ngoài con người ra còn có tiên.

Mạc Phàm cười nói.

Nếu thân là một pháp sư còn hoài nghi Tiên giới có tồn tại hay không, không khác gì biết rõ một cộng một bằng hai, nhưng hoài nghi 500 cộng 500 có bằng 1000 thật hay không.

- Cảm ơn Mạc tiên sinh nhắc nhở.

Tôn Huyền Cơ hít vào một hơi khí lạnh, vội vàng nói.

- Cảm ơn thì không cần, không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước.

Mạc Phàm để chén trà xuống, đứng dậy muốn rời đi.

La gia bị diệt, chuyện của tiểu hồ ly đã giải quyết, đến lúc hắn đi làm một chuyện rồi.

- Mạc tiên sinh, cậu đừng có gấp.

Tôn Huyền Cơ thấy Mạc Phàm muốn đi, vội vàng ngăn cản.

- Sao thế, còn có chuyện khác tìm tôi sao?

- Trái lại không có chuyện gì, chỉ là muốn nói Mạc tiên sinh quay về Giang Nam thì phải cẩn thận một chút.

Mắt Tôn Huyền Cơ khẽ đảo, thận trọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK