Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đây là thực lực mà Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn phối hợp sao?

Mắt Trần Chí Hoa đảo liên tục, vô cùng khiếp sợ nói.

Đường đường là Thần Cảnh Hoa Hạ, ngay cả một chưởng của Viên Trọng Dương cũng không đỡ được.

- Tiểu tử này thật sự là Mạc Phàm sao?

Có người nhìn đại động dần dần khép lại, ngơ ngẩn nói.

Mạc Phàm là người đại sát tứ phương ở Nhật quốc, không ai có thể làm gì được cậu ta, đến Chúng Thần Sơn, cũng có thể diệt sạch người ở Chúng Thần Sơn, đến Hồng Kông thì không chịu nổi một chưởng như vậy.

Tuy Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn rất nổi tiếng ở Hồng Kông, nhưng không phải cao thủ Thần Cảnh, sao có thể đánh bại được cao thủ Thần Cảnh?

- Hô hô, Thần Cảnh Hoa Hạ chỉ như vậy thôi sao?

Cha con Tống Thiên Dưỡng và Viên Cự Môn nhìn nhau cười, đắc ý nói.

Bọn họ tưởng rằng Mạc Phàm đáng sợ đến mức nào, không ngờ chỉ như vậy, sớm biết thế bọn họ không cần tốn công tốn sức.

- Cậu ta không nên đến Hồng Kông chúng ta, đến đây rồi cậu ta sẽ không còn danh tiếng này.

Viên Thiên Tâm cười nói, trong đôi mắt đều là vui sướng.

Mạc Phàm khiến Viên gia bọn họ mất sạch mặt mũi, lần này biết lợi hại chưa?

Trong trận pháp, Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn cũng nhướn mày, trong đôi mắt tràn đầy đắc ý.

- Tiểu tử, cấp Thần Cảnh như vậy, cũng dám hung hãn trước mặt người khác, còn kém xa, mấy chục năm trước Thần Cảnh không phải đối thủ của hai chúng tôi, đợi thêm trăm năm nữa, đợi hai chúng tôi thăng tiên, mới đến lượt cậu.

Viên Trọng Dương khẽ nâng cằm, vênh váo đắc ý nói.

Viên Trọng Dương vừa nói xong, “bùm” một tiếng, bỗng nhiên đại động đang thu nhỏ lại nổ tung, Mạc Phàm đi từ trong ra.

Ngoại trừ quần áo rách nát, thân dính bụi đất ra, thì không bị thương tổngì.

- Trăm năm, các ông quá coi trọng mình rồi đó, quả thật hai người hợp lực lại sẽ rất phiền phức, nhưng lực lượng của hai người cường thịnh hơn chút, mới có khả năng thương tổn được tôi.

Mạc Phàm nói xong phủi bụi đất trên người, quần áo bị rách trên người hắn nhanh chóng lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, rất nhanh đã khôi phục bộ dạng ban đầu.

- Mạc Phàm, tôi biết như vậy không thể giết được cậu, nhưng cậu cũng thấy thực lực của chúng tôi rồi đó, chỉ cần chúng tôi đấu với cậu tiếp, cậu muốn đi cũng không dễ dàng, không bằng như vầy, cậu không cúi đầu cũng không sao, chỉ cần cậu giao bí pháp Vạn Diệt Lao Lung, giao quỷ tỉ, giao mười bộ công pháp và mười pháp bảo nữa, cậu có thể đưa Tiểu Tuyết về Giang Nam, coi như những thứ này là sính lễ cậu cho Viên gia, cậu thấy thế nào?

Tống Hồng Sơn không vội ra tay, tiếp tục đàm phán.

Bọn họ chỉ cần đồ trong tiên mộ, chỉ cần có bí pháp và chìa khó tiến vào tiên mộ, bọn họ có thể tiến vào một mình.

Cộng thêm hiểu biết của bọn họ về Thất Hồn Thụ, cùng với cơ duyên trên người, cơ hội đạt được Thất Hồn Thụ rất cao, không cần thiết phải trở mặt với Mạc Phàm.

Hiện giờ quỷ tỉ và bí pháp đều ở trên người Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra chút nghi ngờ.

- Quỷ tỉ có liên quan đến tiên mộ sao?

Mạc Phàm hỏi.

Hắn cướp quỷ tỉ chỉ muốn triệu hoán đám Linh Mị thông qua quỷ tỉ, bổ sung Thiên Hỏa Đại Trận cho hắn.

Tống Hồng Sơn lại muốn quỷ tỉ, chắc chắn quỷ tỉ này liên quan đến tiên mộ.

- Tiểu tử, cậu hoàn toàn chẳng biết gì về tiên mộ, vậy mà cướp được quỷ tỉ tới tay, không biết là vận khí tốt, hay là mèo mù vớ phải chuột chết, bây giờ nói cho cậu cũng không sao.

Viên Trọng Dương cười mỉa nói.

Tiên mộ này là phủ đệ của một người tên Cửu U Tử, trước khi Cửu U Tử chết bản lĩnh thông thiên độn địa không truyền được cho ai, nên gieo Thất Hồn Thụ trên mộ mình.

Phủ đệ này ba năm mở một lần, là đợi người có thể kế thừa truyền thừa của ông ta.

ố ể ồ ể ồ ế ể ể ồQuỷ tỉ vốn là chìa khó trên đại môn tiên mộ, được một tiểu đồng coi cửa của Cửu U Tử bảo vệ, sau khi tiểu đồng coi cửa này mang quỷ tỉ rời khỏi tiên mộ, thì bị một đế vương nhìn trúng, cũng để tiểu đồng này làm tướng quân.

Tiểu đồng này mượn lực quỷ tỉ đánh đâu thắng đó trên chiến trường, không gì cản nổi, được mọi người xưng là quỷ tướng quân.

Sau khi người này chết quỷ tỉ được để trong cùng phần mộ, sau đó bị Quỷ Vương ở Loạn Tàng Sơn đoạt được.

Chuyện này là bọn họ mất rất nhiều sức mới tra ra được, còn dùng không ít sức lực.

Không có quỷ tỉ mở cửa, cho dù phá được Vạn Diệt Lao Lung, cũng khó mà đi vào, đi vào cũng không thể còn sống.

- Cửu U Tử, quỷ tỉ, hóa ra là như vậy.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.

So với đám Viên Trọng Dương, quả thật hắn biết về tiên mộ ít đến đáng thương.

- Mạc Phàm, chúng tôi đã nói cho cậu những chuyện mình biết rồi, bây giờ cậu đồng ý với điều kiện của chúng tôi, hay là chúng ta tiếp tục?

Tống Hồng Sơn cười hỏi.

Một kích thành công, ông ta cũng đổi xưng hô từ Mạc tiên sinh thành gọi thẳng tên.

- Chỉ cần các ông tìm tôi muốn mấy thứ này, coi như là sính lễ của Tiểu Tuyết, tôi sẽ không do dự đồng ý.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Chỉ là một số công pháp, pháp bảo mà thôi, cho dù đưa một viên bảo tinh cho Viên gia, chỉ cần khiến Tiểu Tuyết vui vẻ, hắn không tiếc chút nào.

Cho dù là Thất Hồn Quả hắn cũng có thể cho Viên gia, nghĩ cách khác bổ sung hồn phách cho Dạ Tình, cùng lắm thì đến Tu Chân giới sớm một chút.

Nhưng mà…

- Nhưng mà bây giờ muộn rồi, các người đều không lấy được gì.

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, lạnh lùng nói.

Viên gia dùng phương thức như vậy đối xử với Tiểu Tuyết, đã hoàn toàn khiến trái tim Tiểu Tuyết đau lòng.

Lúc này còn muốn lấy mấy thứ đó từ tay hắn, mơ mộng hão huyền!

Hắn sẽ mang Tiểu Tuyết đi, Viên gia cũng không lấy được thứ gì, bao gồm cả Thất Hồn Quả.

Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn cau mày, trong mắt lóe lên sắc bén.

- Sư đệ, không cần nhiều lời với cậu ta, tiểu tử này rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, giam cậu ta lại, chúng ta tự mình tới lấy mấy thứ này được rồi.

Viên Trọng Dương lạnh lùng nói.

Sắc mặt ông ta lạnh lẽo, bóng dáng nhoáng lên một cái, thân thể trực tiếp biến mất, khi xuất hiện đã đến phía sau Mạc Phàm, một chưởng mang theo bôn lôi đánh về phía Mạc Phàm.

Cửu long như hình với bóng, cắn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, hắn không vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công nữa, bỗng nhiên thân thể xoay 180 độ, một chưởng không do dự đánh về phía Viên Trọng Dương.

Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công chịu ảnh hưởng của Thiên Mệnh Tuyệt, cho nên hắn chỉ sử dụng lực lượng thân thể.

Sắc mặt Viên Trọng Dương thay đổi, không chống chọi với Mạc Phàm.

Ông ta có xem video clip Mạc Phàm đấu ở Chúng Thần Sơn rồi, Mạc Phàm đã tu thành Thần Thể, cho dù là một kích thuần túy ông ta cũng không so được.

Dưới chân vừa động, thân thể ông ta lập tức lùi về sau, chỉ trong chớp mắt đã lùi ra trăm mét.

Cùng lúc đó, từng đạo cửa đá tràn ngập phù văn mọc lên trước người ông ta.

Mạc Phàm vồ hụt, cũng chẳng muốn đuổi theo Viên Trọng Dương, trái lại nhìn về phía Tống Hồng Sơn.

- Ông vừa mới nói, Thiên Mệnh Tuyệt sẽ lấy mệnh của tôi, tôi rất muốn nhìn xem, Thiên Mệnh Tuyệt có thể làm gì tôi.

Một chân hắn nâng lên, khi đặt chân xuống lần nữa đã cách mấy chục mét, đến trước người Tống Hồng Sơn.

Tống Hồng Sơn thấy Mạc Phàm đến gần, không chỉ không hoảng sợ, trái lại còn lộ ra nụ cười quỷ dị.

- Xem ra Mạc tiên sinh rất coi thường trận pháp này của tôi, nếu là như vậy, vậy cậu sai rồi, lão phu đợi cậu ở đây lâu rồi.

Tống Hồng Sơn cười nói.

Ông ta vừa nói xong liền vươn tay về phía Mạc Phàm, mấy chữ vang lên.

- Cửu mệnh, luân hồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK