Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bảo vệ canh cửa nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm, lập tức cười khinh thường.

An Hiểu Hiên đều không có biện pháp làm gì bọn họ, một tên đi cùng An Hiểu Hiên có thể làm gì?

- Tiểu tử, cậu chán sống rồi à?

- Chán sống, Bạch Vô Thành thấy tôi cũng không dám nói những lời này.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hai bảo vệ canh cửa nhíu mày, lập tức nở nụ cười.

- Bạch Vô Thành cũng không dám nói những lời này, tiểu tử, cậu đúng là coi trọng mình quá rồi, nói cho cậu hay, tôi thực sự có can đảm nói những lời này, lập tức cút đi cho tôi, nếu không cút cậu không đi được nữa đâu.

Vẻ mặt tên bảo vệ canh cửa kiêu ngạo, cười nói.

Ở địa bàn của Bạch gia bọn họ, bọn họ chưa từng thấy ai ngạo mạn như thế.

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, chẳng muốn nhiều lời với hai người kia, ý niệm vừa động, muốn vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công.

Nếu không cho hắn tiến vào, đánh đi vào là được, Bạch gia có thể ngăn được hắn sao?

Một giọng nói quen thuộc lạnh như băng truyền từ trong cửa đến.

- Ai cãi lộn ở đây thế?

Sắc mặt Mạc Phàm hơi đổi, dừng vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công.

Đúng lúc này, hai bóng người đi từ trong cửa ra.

Một người mặc đồ thể thao màu đen, quần áo làm lộ ra dáng người quyến rũ của cô.

Người này có gương mặt tinh xảo, mặt như ngưng sương, nhất là đôi mắt sáng như tuyết, giống như mang theo ánh đao, làm cho người ta có cảm giác không dám đến gần.

Một cô gái khác nhìn như công chúa, khuôn mặt và dáng người hoàn mỹ như bốn chữ "Đồng nhan cự hung".

Hai bọn họ đúng là Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh, người Mạc Phàm từng gặp ở Đông Hải một lần.

Những bảo vệ canh cửa nghe thấy giọng nói vội vàng cúi người hành lễ với Bạch Tiểu Hàn, sắc mặt hai bảo vệ canh cửa kia cũng thay đổi, tựa như con chuột nhìn thấy lão hổ, vội vàng chạy như điên tới.

- Hoá ra là Hàn trưởng lão và Tiểu Manh tiểu thư, An tiểu thư dẫn theo một tên hỗn tiểu tử muốn đi vào, gia chủ đã ra lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể gặp Bạch tiểu thư, tôi không cho bọn họ đi vào, tiểu tử này còn nói gia chủ chúng ta là cái thá gì, Bạch Vô Thành gia chủ chúng ta còn không xứng xách giày chi cậu ta.

Tên bảo vệ canh cửa kia như lấy lòng, thêm mắm thêm muối nói.

Phụ nữ không có địa vị cao ở Bạch gia, nhưng có một ngoại lệ.

Đó chính là Bạch Tiểu Hàn, phụ nữ Bạch gia không thể tu luyện công pháp, nhưng Bạch Tiểu Hàn đến Đông Hải một chuyến, vậy mà tình cờ đạt được truyền thừa của một người thần bí.

Chỉ cần ba tháng đã đến Trúc Cơ đỉnh phong, còn mở Bạch Hoa Đồng hiếm có trong Bạch Đồng Tử, năm nay còn thắng tất cả đệ tử Bạch gia cùng tuổi ở hội đấu võ Bạch gia, thậm chí tiền bối Tiên Thiên đều không phải đối thủ của cô.

Gia chủ Bạch gia và trưởng lão tra xét công pháp của Bạch Tử Hàn vài lần, không chỉ không tra xét được, trái lại ngay cả Bạch Vô Thành cũng bị thương, chỉ mơ hồ biết được chút tin là từ Đông Hải.

Cuối cùng Bạch Vô Thành không có biện pháp, chỉ có thể để Bạch Tử Hàn tiếp tục tu luyện, Bạch gia cũng đưa tài nguyên cho Bạch Tử Hàn tu luyện.

Bởi vì biến cố này, địa vị của Bạch Tử Hàn ở Bạch gia như nước lên thì thuyền lên, vậy mà một tháng trước thành công đến Tiên Thiên Tông Sư, thành nữ trưởng lão duy nhất ở Bạch gia.

Anh ta có thể coi thường rất nhiều phụ nữ Bạch gia, nhưng Bạch Tiểu Hàn là người một tên canh cửa như anh ta khó đắc tội được.

Bạch Tiểu Hàn nhíu mày, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Mấy ngày nay cô tích tụ rất nhiều tức giận, Bạch gia vì không muốn kết thù với Thần Điện, nên coi Tiểu Tuyết thành tế phẩm đưa cho Thần Điện.

Chuyện này đã khiến cô vô cùng tức giận, An Hiểu Hiên còn mang người đến nhục nhã Bạch gia cô.

Tuy bình thường An Hiểu Hiên có quan hệ không tệ với Bạch Tiểu Tuyết, nhưng không thể làm càn như vậy.

- Người nào hung hãn như vậy, dám vũ nhục Bạch gia chúng ta như thế, nghĩ Bạch gia chúng ta không còn ai sao?

- Tôi, khẩu khí của Hàn trưởng lão lớn thật.

Sắc mặt Mạc Phàm lạnh lẽo, lạnh lùng nói.

- Không sai, là tiểu tử này, Hàn trưởng lão cô nghe thấy rồi đó, cậu ta không chỉ vũ nhục Bạch gia chúng ta, còn không coi trọng cô, có cần chúng tôi dạy dỗ cậu ta một chút không?

Tên bảo vệ canh cửa kia vội vàng tránh người ra, để lộ Mạc Phàm và An Hiểu Hiên bị anh ta ngăn cản.

- Hàn trưởng lão, những lời tiểu tử này vừa nói chúng tôi đều nghe rõ, chỉ cần một câu của cô, chúng tôi lập tức đánh gãy chân cậu ta, bảo cậu ta xin lỗi cô.

Một tên canh cửa khác nịnh nọt nói.

Mấy người khác cũng phụ hoạ theo, giống như đã ăn chắc Mạc Phàm.

Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh nhìn thấy Mạc Phàm, mắt mở to, vẻ mặt lập tức sửng sốt.

Chỉ trong phút chốc, Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh phản ứng kịp.

Bạch Tiểu Manh trực tiếp chạy đến bên cạnh Mạc Phàm, hai mắt nheo lại, lè lưỡi cười rất đáng yêu, tựa như em gái nhìn thấy anh trai lâu ngày không gặp.

- Tiểu Phàm ca, anh đến Giang Nam lúc nào thế, sao không nói cho em biết một tiếng.

Giọng nói ngọt ngào gần như hòa tan người ta vào trong đó, nhưng không ngấy chút nào.

- Tới lâu rồi, do luôn bận việc, nên không nói cho cô biết, gần đây cô có khỏe không?

Mạc Phàm nhìn Bạch Tiểu Manh, cười nhạt nói.

Bạch Tiểu Manh là một trong những bạn tốt của hắn ở kiếp trước, tất nhiên hắn sẽ không vì Bạch gia mà trách cứ nha đầu Manh Manh này.

- Từ khi Tiểu Hàn tỷ được truyền thừa kia, chúng em tốt hơn trước nhiều, không còn ai dám bắt nạt chúng em nữa.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Manh hạnh phúc cười nói.

Trong mắt Bạch Tiểu Hàn hiện lên vẻ phức tạp, lập tức khôi phục thành sắc lạnh như trước, nhìn về phía mấy tên bảo vệ canh cửa.

- Anh chắc chắn là cậu ta nhục nhã Bạch gia chúng ta sao?

Sắc mặt đám bảo vệ canh cửa trắng bệch, miệng động vài cái, nhưng không nói nên lời.

Bạch Tiểu Manh thân thiết với Mạc Phàm như thế, rõ ràng là thân phận của Mạc Phàm không đơn giản.

Tiểu tử này là ai?

- Vừa rồi là cậu ta, bây giờ không chắc chắn lắm.

Mắt tên bảo vệ canh cửa chớp lóe ánh sáng, ấp a ấp úng nói.

Không chỉ có bọn họ sợ ngây người, vẻ mặt An Hiểu Hiên cũng mờ mịt, nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ.

Vậy mà Mạc Phàm có quan hệ tốt với Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh như vậy.- Không phải các người nói các người nghe thấy hết sao, sao hiện giờ lại không chắc chắn nữa?

Bạch Tiểu Hàn lạnh giọng hỏi.

- Chuyện này...

- Chúng tôi...

Rất rõ ràng Bạch Tiểu Hàn có quan hệ không tầm thường với người đàn ông này, nếu bọn họ dám nói Mạc Phàm nhục nhã Bạch gia, chỉ sợ Bạch Tiểu Hàn sẽ lập tức phế bọn họ.

- Chỉ có chút chuyện mà không nhớ được, thu dọn đồ rồi cút đi, đừng để tôi nhìn thấy các người ở Bạch gia nữa.

Bạch Tiểu Hàn hừ lạnh một tiếng nói.

Sắc mặt đám bảo vệ canh cửa đều thay đổi, hối hận đến mức ruột sắp đứt rồi.

- Hàn trưởng lão, chúng tôi sai rồi, xin cô cho chúng tôi một cơ hội.

Không dễ dàng gì bọn họ mới được làm bảo vệ canh cửa ở Bạch gia, rất nhiều công tử phú gia muốn bám vào Bạch gia đều phải nịnh bợ bọn họ, bị đuổi đi như thế, đúng là thiệt thòi lớn.

- Tôi cần phải nói lại lần hai sao?

Ánh mắt Bạch Tiểu Hàn phát lạnh, hỏi.

Mặt đám bảo vệ canh cửa xám như tro tàn, không dám nói gì nữa, vội vàng đi thu dọn đồ.

An Hiểu Hiên nhìn biểu cảm sắp khóc của mấy tên bảo vệ kia, lúc này mới đỡ tức hơn, nhưng cô vẫn có chút bất mãn.

- Vẫn là Hàn trưởng lão có vẻ uy phong.

Bạch Tiểu Hàn không để ở trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạc Phàm, lúc này trong mắt mới hiện lên chút ôn nhu.

- Mạc Phàm, lúc này cậu tới Bạch gia chúng tôi với Hiểu Hiên làm gì thế?

Lúc trước Bạch gia từng đắc tội Mạc Phàm, cô còn đi cùng Bạch Vô Thành xin lỗi Mạc Phàm, cuối cùng không gặp được cậu.

Bạch gia hiện giờ đã vô cùng hỗn loạn, cộng thêm Mạc Phàm nữa, sẽ càng thêm phiền phức.

- Tôi tới gặp Tiểu Tuyết.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK