Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bây giờ có.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Cậu đúng là không có một chút lễ phép, rõ ràng là bổn đại tiểu thư đang gọi điện cho cậu, cậu lại bận rộn chuyện khác, không biết mục đích của những Huyết Ma này là gì, nhưng rất có khả năng liên quan tới những thế lực ngoại quốc và tông môn ẩn thế, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ cho kỹ.

Ở bên kia điện thoại Âu Dương Nhược Tuyết nghiến chặt răng, đôi tay nắm chặt lại, kìm nén lửa giận nói.

- Cho nên?

Vẻ mặt Mạc Phàm không vui không buồn, hỏi.

- Cho nên bản cô nương hỏi cậu một lần nữa, bây giờ cậu nguyện ý hòa giải với tông môn ẩn thế hay không, nếu nguyện ý hội ngũ lão chúng tôi còn xử lý giúp cậu từ trong, cậu nghe đây, đây là một lần cuối cùng, nếu lần sau bản cô nương còn nhắc lại, bản cô nương sẽ biến thành con chó nhỏ.

Âu Dương Nhược Tuyết thở hổn hển quát.

Cô ta chưa từng gặp người nào như Mạc Phàm, đổi lại là người khác cô ta đã lập tức tắt điện thoại, không thèm để ý gia hỏa không biết lý lẽ rồi.

Chưa có một người đàn ông nào khiến Âu Dương Nhược Tuyết này phải thấp kém đi cầu xin như vậy, chắc chắn Mạc Phàm là người đầu tiên.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, mấy chữ truyền từ miệng hắn ra.

- Chỉ có chuyện này sao?

- Cái gì?

Âu Dương Nhược Tuyết nhíu mày, tức đến mức giậm chân, phi cơ trực thăng mà cô ta ngồi hơi bay xuống, trên phi cơ cũng xuất hiện dấu chân rất sâu.

Xung quanh vẻ mặt mấy người mặc trang phục chiến đấu thay đổi, vội vàng nhìn về phía Âu Dương Nhược Tuyết.

- Âu Dương tiểu thư, có chuyện gì vậy?

Người điều khiển ngồi ở đằng đầu nhỏ giọng hỏi.

Giống như sợ chọc giận Âu Dương Nhược Tuyết, sẽ có hậu quả đáng sợ như vậy.

Âu Dương Nhược Tuyết ý thức được mình hơi quá khích, khuôn mặt như hàn ngọc đỏ lên, lập tức khôi phục như thường.

- Không có gì, gặp phải tên đại ngốc khiến người ta căm tức.

Âu Dương Nhược Tuyết che di động nói, lửa giận trong mắt không giảm trái lại còn tăng lên không ít.

Chỉ mới bây giờ mà đã có ba thế lực đối phó Mạc Phàm.

Bất kỳ một thế lực nào trong ba thế lực, đều có khả năng hủy diệt một đại quốc đương thời.

Tình cảnh như thế, vậy mà Mạc Phàm vẫn còn tùy hứng.

Bạn của Mạc Phàm đã bị phế một người, bây giờ chị họ của cậu ta cũng không rõ tung tích.

Cho dù Mạc Phàm không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ tới những người khác.

Nếu đợi tông môn ẩn thế tới trang viên Mạc gia, hội ngũ lão bọn họ muốn nhúng tay ngăn cản đều khó mà làm được.

Bởi vì không ai có thể tách hai con hổ đang đấu nhau ra, trừ phi hai con hổ bị đánh cho hai bên đều tổn hại.

Nhưng gia hỏa kia vẫn không ngừng, cô ta có cảm giác như cuộc đời này mình nợ Mạc Phàm thứ gì đó.

Âu Dương Nhược Tuyết hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng xuống.

- Mạc Phàm, cậu chắc chắn muốn như vậy à, nói cho cậu biết, nếu cậu quyết liệt hoàn toàn với tông môn ẩn thế, đến lúc đó hội ngũ lão chúng tôi sẽ không đứng về phía cậu, lần sau gặp mặt có khả năng chúng ta kẻ địch.

Âu Dương Nhược Tuyết trầm giọng hỏi.

Hội ngũ lão đều suy nghĩ tới an nguy của Hoa Hạ, nếu thật sự phải chọn giữa Mạc Phàm và tông môn ẩn thế, từ giọng điệu của ông nội cô ta có thể nhìn ra được, rất có khả năng hội ngũ lão bọn họ sẽ lựa chọn tông môn ẩn thế, mà không lựa chọn Mạc Phàm.

Dù sao tông môn ẩn thế ẩn nấp ở Hoa Hạ lâu như vậy, còn khiến thế lực ở nước ngoài không dám hành động thiếu suy nghĩ, Mạc Phàm chỉ là một đứa bé, cho dù thực lực kinh thiên, có thể khiến thế lực ở nước ngoài e sợ ba phần hay không còn chưa biết được.

ể ể ẩ ếĐể đảm bảo, vậy chỉ có thể lựa chọn tông môn ẩn thế.

Đến lúc đó đối phó Mạc Phàm không chỉ ba thế lực, có thể là bốn thế lực.

- Vậy nếu cô nhìn thấy tôi, tốt nhất là cô nên chạy nhanh một chút.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Biểu cảm lạnh nhạt, giống như không bị ảnh hưởng bởi những lời Âu Dương Nhược Tuyết nói.

Chỉ là một đám thế lực ngoại quốc, tông môn ẩn thế, Huyết Ma mà thôi, nếu những người đó đều tới cả đây, vậy hắn sẽ để bọn họ biết người nào bọn họ không thể trêu chọc, người nào bọn họ cũng không thể trêu chọc cả đời.

Bọn họ cùng tới, tránh để hắn phải tốn thời gian đi tìm.

Nếu hội ngũ lão cũng phái người chen chân vào, vậy hắn sẽ thu thập cả hội ngũ lão.

Nể mặt hội ngũ lão bảo vệ Mạc gia, hắn không giết người của hội ngũ lão là được.

- Mạc Phàm, cậu, cậu không chỉ ích kỷ, còn là một tên khốn nạn, nếu thật sự thành kẻ địch, người giết cậu nhất định là bản cô nương.

Âu Dương Nhược Tuyết thở hổn hển kêu lên.

Cô ta tốt bụng khuyên Mạc Phàm, Mạc Phàm lại bảo cô ta gặp thì chạy thật nhanh, đúng là buồn cười.

- Cô còn chuyện gì không, nếu không nói gì nữa thì tôi còn một số việc phải làm.

Mạc Phàm cũng không tức giận, hỏi.

Trái lại hắn không sợ những người này, nhưng phải chuẩn bị trước một phen, lo trước khỏi họa.

- Tên khốn nạn cậu, đợi đã, tôi còn chuyện muốn nói với cậu.

Âu Dương Nhược Tuyết thấy Mạc Phàm muốn tắt máy, vội vàng nói.

- Chuyện gì?

- Nếu cậu thật sự không phải đối thủ của bọn họ, có thể thông qua Sơn Hải Khư hội ngũ lão chúng tôi đưa cho cậu chuyển Mạc gia đến trong một bí cảnh ở Giang Nam, đến lúc đó tôi sẽ chắn lại giúp cậu, cho dù có người biết cũng không thể tìm được.

Âu Dương Nhược Tuyết bĩu môi, trong đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp, nói.

Mạc Phàm khiến cô ta vô cùng tức giận, nhưng người này khác với những người mà cô ta từng gặp, lúc cô ta đi theo Mạc Phàm luôn tức chết đi được, gần đây không gặp Mạc Phàm không biết vì sao luôn muốn nói chuyện với Mạc Phàm.

Đây là cảm giác gì cô ta cũng không biết, dù sao cô ta không muốn Mạc Phàm gặp phải nguy hiểm.

Mạc Phàm nhướn mày, đầu ngón tay sáng lên, Sơn Hải Khư tỉnh Giang Nam mà Long Bác đưa cho hắn lúc trước xuất hiện trước người hắn.

Trang viên Mạc gia trải qua hắn tu sửa, dịch chuyển thông qua Sơn Hải Khư cũng không thành vấn đề.

Hắn vốn định nếu Mạc gia xuất hiện vấn đề, thì dịch chuyển Mạc gia tới U Châu Hải Ngoại Hải, để Ngao Thiên và Ngao Sương bảo hộ bọn họ.

Nhưng nơi đó rất gần Sơn Ngoại Sơn của tông môn ẩn thế, một khi để tông môn ẩn thế biết, Ngao Thiên sẽ bảo hộ Mạc gia, nhưng các Yêu Tộc khác ở Hải Ngoại Hải thì chưa chắc.

Nếu có một nơi bí mật như vậy, vậy thì tốt quá rồi.

- Ngay phía dưới Huyền Vũ Nhai, thông qua chỗ nào có thể thông hướng Thiên Ngoại Thiên, cậu có thể nhìn thấy nơi đó trên Sơn Hải Khư.

Âu Dương Nhược Tuyết nói.

- Huyền Vũ Nhai?

Mạc Phàm lên tiếng.

Huyền Vũ Nhai là nơi kiếp trước hắn tiến vào Tu Chân giới sau đó trọng sinh, trước khi quyết đấu với Vạn Thiên Tuyệt hắn có vào một lần, tất nhiên biết.

Nếu Âu Dương Nhược Tuyết có thể che nơi này từ bên ngoài, quả thật là nơi tốt để di chuyển, tốt hơn sơn cốc ở thành phố Nam Sơn một chút, dù sao linh khí bên trong sung túc, còn thông tới Thiên Ngoại Thiên.

- Tôi đã biết, tôi sẽ suy xét, cảm ơn cô.

Giọng nói của Mạc Phàm nhu hòa hơn.

- Tự cậu bảo trọng, bản cô nương mang theo Bàn Tử đã tiến vào giáp ranh giữa Giang Nam và Đông hải, cậu phái người tới đón đi, tôi tắt máy đây.

Âu Dương Nhược Tuyết đỏ mặt, giống như cô gái vừa mới tỏ tình xong, vội vàng tắt điện thoại.

Trong trang viên Mạc gia, Mạc Phàm cười với vẻ bất đắc dĩ.

Tuy bí cảnh dưới Huyền Vũ Nhai nằm trong phạm vi suy xét của hắn, nhưng hắn vẫn nợ nha đầu Âu Dương Nhược Tuyết này một ân tình.

Hắn cũng không nghĩ nhiều, ân tình sau này trả là được.

Hắn để di động xuống, lấy một hộp ngọc trong nhẫn trữ vật ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK