Những người này dám đi tập kích Mạc gia, lại làm Bàn Tử, chị họ và Moria bị thương.
Tuy hắn đã diệt tất cả Huyết Ma ở Giang Nam, lại mượn Huyễn Huyết Thần Thuật gậy ông đập lưng ông.
Nhưng sao chuyện này đủ để phát tiết lửa giận trong lòng hắn?
Người khác mượn hắn một giọt nước, hắn còn biển rộng sao.
Phàm nhân thương tổn một ngón tay người bên cạnh hắn, dù thế nào hắn cũng phải tiêu diệt hết Huyết Ma.
- Vậy phải xem Mạc tiên sinh trúng Huyết Thần Đao trong truyền thuyết còn mấy phần bản lĩnh, ha ha.
Người thanh niên cười nham hiểm, trong mắt xuất hiện huyết quang, trong mỗi con mắt anh ta xuất hiện chữ “Lạng” huyết sắc.
Hai chữ “Lạng” này vừa xuất hiện.
“Phốc…” vài tiếng, một thanh Huyết Đao trên người Mạc Phàm chui từ trong cơ thể hắn ra, xỏ xuyên qua cả người hắn, ở bên cạnh chuôi đao, đao phong lại ở một mặt khác cơ thể.
Cùng lúc đó, mấy chữ truyền từ miệng người thanh niên ra.
- Thế gian chi sự, phi tung ký hoành!
Hai thanh trường kiếm trong tay người thanh niên nhảy lên, bay vút lên cao chém về phía Mạc Phàm.
Hai đạo kiếm khí huyết sắc dài mười trượng giao thoa thành một chữ thập vĩ đại, lập tức bay về phía Mạc Phàm.Kiếm khí đến chỗ nào, cho dù là nhu như hồ nước, hay là cứng như bàn thạch, toàn bộ đều bị dập nát.
Ở phía đối diện, Mạc Phàm giống như không cảm nhận được Huyết Đao trên người hoành thất thụ bát, hắn giơ tay lau mau tươi ở khóe miệng.
Hắn vươn một tay ra, Bạch Ngọc Kiếm xuất hiện trong tay hắn.
“Xèo xèo”, một hình vòng tròn xuất hiện trước người hắn.
Hắn giẫm thẳng lên hình tròn, thập tự kiếm khí diệt sạch tứ phương cũng tới trước người hắn.
Thập tự kiếm khí đến trước kiếm khí hình tròn, giống như vật thể xuyên qua một tầng thủy kính, thủy kính hoàn hảo không tổn hao gì, thập tự kiếm khí như ném đá vào trong biển rộng biến mất không thấy, Mạc Phàm lạnh nhạt đi từ trong thủy kính ra.
Ngoại trừ Huyết Đao trên người nhìn có hơi đáng sợ, không có một chút thương tổn.
Người thanh niên nhíu mày, lộ ra vẻ nghi ngờ.
- Thế nào, đường đường là Mạc tiên sinh chỉ biết ngăn cản, không còn sức tấn công nữa à?
Mạc Phàm đỡ công kích của anh ta không kỳ lạ gì, nếu như ngay cả một chiêu của anh ta cũng không đỡ được, đã không thành người đứng thứ hai Hoa Hạ sau người đứng đầu là anh ta, thần thoại đương thời.
Nhưng cho dù Mạc Phàm bị Huyết Thần Đao cản tay, rõ ràng khí tức trên người còn rất mạnh, nhưng Mạc Phàm chỉ ngăn cản không chống chọi với anh ta, chuyện này không bình thường.
- Tôi sợ vừa ra tay đã giết chết anh.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói, một tay nhấc kiếm lên lững thững đi về phía người thanh niên kia.
Tuy người này không phải đầu nguồn, nhưng phía dưới anh ta cũng có tấm lưới rất lớn, trong lưới có rất nhiều người bị xâm nhiễm.
Nếu hắn ra tay nhỡ đâu giết người thanh niên này, muốn diệt tấm lưới này thì hơi phiền phức chút.
Hơn nữa…
- Giết chết tôi, chuyện này cậu lo lắng hơi nhiều rồi, trước khi cậu chết tôi sẽ không chết.
Người thanh niên nhíu mày, sau đó cười khinh thường.
Trong mắt hắn lóe lên sắc bén, trên người chớp lóe huyết quang, tiếng sấm vang lên từ phía sau anh ta.
Tiếng sấm tắt, anh ta cũng tới trước người Mạc Phàm, huyết khí trên trường kiếm trong tay xoay tròn theo hướng khác, giống như hai mũi khoan xoay tròn cực nhanh, như sấm điện đâm về phía Mạc Phàm.
Lực vặn khủng bố vặn vỡ không gian, mang theo lực lượng khiến tâm thần người ta đều sợ hãi đâm về phía Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, cậu có thể đi chết đi.
Người thanh niên cười gằn nói.
Lúc nói chuyện, ý niệm của anh ta lại động.
“Boong boong…” Bốn trường đao huyết sắc lộ ra trong tay chân Mạc Phàm.
Chỉ trong chớp mắt, tay chân Mạc Phàm như đao luân bên trong máy xay thịt, tràn đầy huyết đao.
Một màn đẫm máu khiến cho người ta có cảm giác toàn thân nổi da gà.
Cách đó không xa, Trương Siêu và Tống Uyển Nhi cười đắc ý.
Như vậy là được rồi, nếu Mạc Phàm trực tiếp bị sư phụ bọn họ giết thì lợi cho Mạc Phàm quá, nên hành hạ Mạc Phàm một lát rồi giết Mạc Phàm.
Mạc Phàm vẫn không nhăn mày như trước, nhưng giống như không còn hứng thú chơi tiếp nữa.
- Tuy tôi không muốn giết anh, nhưng anh sống đủ rồi đó.
Nói xong hắn không thèm nhìn trường kiếm như mũi khoan trong tay người thanh niên, một tay đi sau tới trước nắm lấy cổ áo người thanh niên, xách người thanh niên lên cao.
- Tôi ở ngay trước người anh, kiếm của anh lại đâm tôi thử xem, anh thử khống chế Huyết Thần Đao ở trong cơ thể tôi nữa xem?
Mạc Phàm nghiêng đầu, lạnh lùng hỏi.
Người thanh niên nhíu mày, hai trường kiếm trong tay muốn đâm về phía Mạc Phàm, nhưng trong tay anh ta như bị hai ngọn núi to đè, không thể nhúc nhích được.
Anh ta lại khu động Huyết Thần Đao ở trong cơ thể Mạc Phàm, Huyết Thần Đao cũng giống như mất đi liên hệ với anh ta.
Chỉ trong phút chốc sắc mặt anh ta khó coi, trong mắt lóe lên hung quang, nhìn về phía Tống Uyển Nhi và Trương Siêu ở phía xa.
- Hai người dừng lại cho tôi, còn dám dĩ hạ phạm thượng, tôi diệt hai người!
Không phải thực lực của Mạc Phàm biến mạnh, mà không chỉ Tống Uyển Nhi và Trương Siêu đang phản phệ anh ta, hai người này còn giúp Mạc Phàm ngăn cản anh ta khống chế Huyết Thần Đao.
Phản phệ rất thường thấy trong huyết tu, một khi thực lực thuộc hạ vượt qua đầu nguồn mình, sẽ có thể phản phệ.
Cho nên tu vi của huyết tu đầu nguồn đảm bảo địa vị của mình, sẽ lấy lực lượng của nô bộc thuộc hạ theo kỳ, làm mình cường đại, cũng suy yếu thực lực của thuộc hạ.
Thực lực của anh ta kém hơn Mạc Phàm không trúng Huyết Thần Đao một chút, hiện giờ anh ta không khống chế được Huyết Thần Đao, lại bị hai tên đồ đệ phản phệ, thực lực sẽ kém hơn Mạc Phàm nhiều.
Anh ta như vậy, quả thật Mạc Phàm có thể giết anh ta.
- Chúng con!
Vẻ mặt Tống Uyển Nhi và Trương Siêu tràn đầy vô tội và bối rối.
- Mạc Phàm, có bản lĩnh thì dựa vào bản lĩnh đấu với sư phụ tôi, đừng dùng loại mánh khóe vô liêm sỉ này, như vậy cậu xứng với danh xưng Mạc tiên sinh sao, cậu như vậy tôi khinh thường cậu.
Trương Siêu tức giận quát Mạc Phàm.
Mạc Phàm lắc đầu cười, hắn vốn tưởng rằng tu luyện Huyết Thần Công sẽ khiến Trương Siêu thành thục hơn, bây giờ xem ra chỉ có Tống Uyển Nhi là thành thục, Trương Siêu vẫn có tâm tính đứa bé như trước.
Lúc này anh ta cảm thấy những mánh khóe này là vô liêm sỉ, hai người vụng trộm tiến vào Mạc gia, lại khống chế chị họ và Moria khiến hắn trúng Huyết Thần Đao, sao lúc đó hai người không cảm thấy mình rất vô liêm sỉ.
Mạc Phàm không để ý tới Trương Siêu, trong mắt chớp lóe sắc bén, ánh mắt nhìn về phía người thanh niên.
- Anh còn cảm thấy tôi không giết được anh sao?
Một tay còn lại của hắn vung lên, một loạt huyết đao trên tay bay ra, tay hắn chậm rãi đẩy về phía trước.
“Phốc!” Tất cả huyết đao rơi lên huyệt Cảnh Kiên, huyệt Thừa Sơn, huyệt Thiên Tông và huyệt Vị Nội.
“A!” Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết truyền từ miệng người thanh niên ra.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, phàm là Huyết Thần Đao trong cơ thể xuất hiện thành huyết đao đâm hết vào mỗi huyệt vị của người thanh niên, người thanh niên không có lực lượng chống cự lại, cả người như con nhím.
Những huyết đao này hạ xuống, lực lượng khiến tim người ta đập nhanh trên người người thanh niên xuống dốc không phanh, yếu hơn Tống Uyển Nhi và Trương Siêu rất nhiều.
- Mạc Phàm, rốt cuộc cậu muốn thế nào?
Người thanh niên giận dữ hét.
- Tôi nói rồi, tôi muốn dùng anh diệt tất cả Huyết Ma phía dưới anh.
Mạc Phàm lặp lại.
- Phù phù, cậu đừng mơ, cho dù tự bạo tôi cũng không để cậu thành công.
Người thanh niên cười hung dữ, huyết quang trên cơ thể tăng vọt, giống như khí tức xuất hiện trước khi vũ khí tiên tiến nổ mạnh.