Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Phàm vung tay lên, một đạo kình phong thổi về phía cha mẹ Hứa Bình.

Chăn của hai người như được người ta vén lên, cuốn sang một bên, các loại ống dẫn trên người bọn họ cũng được kình phong thổi xuống.

Ngón tay giữa của hắn sáng lên, một hộp ngân châm kích thước dài ngắn không đều như ma thuật xuất hiện trong tay hắn.

“Vù vù!” Hắn búng ngón trỏ, hai cây châm bạc châm chính xác vào ngực cha mẹ Hứa Bình.

Không chỉ khiến máy tâm điện lập tức ngừng phát ra âm thanh cảnh cáo, nhịp tim hai người cũng ổn định lại.

Lúc này sắc mặt Hứa Bình mới hơi dịu đi chút, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khiếp sợ.

Charles cũng sửng sốt, anh ta giải trừ tất cả Ma Pháp Trận, không chỉ khiến tế bào ung thư nhanh chóng khuếch tán, tốc độ chảy huyết dịch và trao đổi chất cũng nhanh hơn nhiều.

Giống như phá động đầy mương máng, dòng nhỏ đã quen chảy nhỏ giọt, bỗng nhiên bất ngờ lũ tới, hẳn là rất nguy hiểm mới đúng.

Nhưng chỉ một châm của Mạc Phàm, đã ngăn chặn chuyện này.

Hơn nữa rõ ràng Mạc Phàm chữa bệnh, nhưng như cao thủ trong phim võ hiệp.

Ra tay đặc biệt, đạn châm như mũi tên.

- Chẳng lẽ tiểu tử Hoa Hạ này là đạo sĩ Hoa Hạ?

Charles nhíu mày nghĩ.

Đạo sư của anh ta từng nói, Hoa Hạ có đạo sĩ giống như Ma Pháp Sư bọn họ.

Chỉ kinh ngạc một lát, sắc mặt anh ta khôi phục như thường.

MạcPhàm không phải là người bình thường, bây giờ anh ta là phàm nhân sao?

Lần trước anh ta bị Mạc Phàm khiến chật vật không chịu nổi, xem lần này cậu ta thua thế nào?

Sâu trong hốc mắt của anh ta, con người màu lam tràn đầy dữ dằn, lộ ra tàn nhẫn.

Ma Pháp Trận trên lưng anh ta sáng lên, hai hắc khí hình rắn mắt thường không thể nhận ra được bay từ người anh ta ra, bay về phía cha mẹ Hứa Bình.

- Xem lần này cậu làm thế nào?

Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, cười nham hiểm.

Hai đạo hắc khí hình rắn là bảo bối đạo sư đưa cho anh ta, tên là Phệ Hồn Ma.

Nghe nói là do linh hồn của Diệt Tuyệt Ma Thú rèn thành, đạo thuật Hoa Hạ căn bản không làm gì được Phệ Hồn Ma.

Hai Phệ Hồn Ma vốn dùng để cho anh ta phòng thân, nếu gặp được tiểu tử này, không cần cất giấu làm gì.

Giết cha mẹ Hứa Bình trước, xem lát nữa Hứa Bình có tính sổ với Mạc Phàm không?

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên không kiên nhẫn.

Hứa Bình không nhìn thấy thứ này, có thể tránh thoát được mắt hắn sao?

- Anh cảm thấy thứ này có tác dụng sao?

Mạc Phàm quay đầu liếc Charles một cái.

Charles lại sửng sốt, chẳng lẽ bị tiểu tử này phát hiện ra rồi sao.

- Tên lừa đảo đáng ghét này, tôi không biết cậu đang nói gì?

Khi anh ta nói chuyện, vội vàng điều khiển Phệ Hồn Ma chui vào trong cơ thể cha mẹ Hứa Bình.

Chỉ cần Phệ Hồn Ma này vừa tiến vào trong cơ thể cha mẹ Hứa Bình, người thắng cuối cùng sẽ là anh ta.

Mạc Phàm lắc đầu, chỉ là Ma Hồn Thú, cũng muốn quấy nhiễu hắn chữa bệnh cứu người sao?

Người hắn muốn cứu, không ai có thể giết chết.

Cho dù sư phụ sau lưng Charles cũng không có bản lĩnh này, Charles lại càng không.

- Thành thật ở một bên, nếu không tôi sẽ khiến anh hình thần câu diệt.

Giọng nói ngầm này tên là Lôi Âm, không thông qua lỗ tai Charles, trực tiếp truyền vào đầu anh ta, vang vọng không ngừng trong đầu anh ta.

- Trấn Ma!

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ngân quang, hai chữ truyền ra.

Vẻ mặt Charles ngẩn ra, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Giọng nói của Mạc Phàm truyền vào đầu anh ta còn chưa tính, vậy mà Phệ Hồn Ma đạo sư cho anh ta cũng nghe lệnh của Mạc Phàm.

Không chỉ không bị anh ta khống chế chui vào trong cơ thể cha mẹ Hứa Bình, ngược lại bay về phía anh ta, lượn vòng trên đỉnh đầu anh ta, có thể cắn anh ta bất cứ lúc nào.

- Sao tiểu tử này có thể…

Mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trán Charles xuống.

Mạc Phàm thấy Charles thành thật hơn, hai tay vũ động, cầm mỗi bên 9 cây châm, vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí ngưng tụ thành một đám ký hiệu đặc biệt, quấn quanh ngân châm.

Ngón tay hắn khẽ cử động, cầm chín ngân châm với những ký hiệu khác biệt biến mất ở vị trí ngực cha mẹ Hứa Bình, vô cùng chính xác.

- Khởi!

Hắn thầm quát một tiếng, một ký hiệu trên ngân châm tỏa ra một đạo quang, hợp với ký hiệu ngân châm khác, chín ký hiệu sáng lên hình thành chữ “S”.

Hình chữ “S” ngược này nhoáng lên một cái, biến mất vào trong cơ thể cha mẹ Hứa Bình, trên người cha mẹ Hứa Bình lập tức xuất hiện đồ án chữ “S” ngược.

- Thái Ất Chi Môn, khai!

Vẻ mặt Mạc Phàm nghiêm túc, lạnh lùng quát.

Mạc Phàm vừa nói xong, đồ án hình chữ “S” ngược sáng lên, tựa như cửa lớn chớp lóe ánh sáng mở ra, ánh sáng tràn ngập sinh cơ bừng bừng nở rộ theo cánh cửa, hào quang khuếch tán xung quanh cha mẹ Hứa Bình.

Đến chỗ nào, làn da ảm đạm không có ánh sáng của cha mẹ Hứa Bình lập tức như da trẻ sơ sinh, no đủ, hồng nhuận còn sáng bóng.

Chỉ trong phút chốc, toàn bộ cơ thể cha mẹ Hứa Bình được hào quang bao quanh.

Hứa Bình ở bên cạnh vừa mừng mừa sợ.

- Chuyện này…

Đây là y thuật sao, cô có cảm giác như Mạc Phàm là tiên nhân, đang thi triển tiên thuật thần kỳ.

Cô là con dâu Viên gia, tuy chưa từng thấy pháp thuật, nhưng biết Hoa Hạ có pháp thuật tồn tại.

Mạc Phàm biết pháp thuật, lần này cha mẹ cô được cứu rồi.

Hào quang duy trì liên tục vài phút, dần dần thu nhỏ lại, lộ ra bộ dạng cha mẹ cô.

Lúc này khí sắc cha mẹ Hứa Bình đã bình thường, tựa như trẻ sơ sinh ngủ say, phát ra tiếng ngáy nhỏ, hoàn toàn tựa như hai người trước khi Mạc Phàm tới.

- Mạc tiên sinh, như vậy được rồi sao?

Hứa Bình có chút khó có thể tin hỏi.Cô mời không biết bao nhiêu danh y, đều không chữa trị được cho cha mẹ, trái lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Mạc Phàm vừa tới chỉ dùng mấy châm, cha mẹ cô liền như người bình thường.

Cho tới bây giờ, cô vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.

- Ung thư đã khỏi hắn, nhưng phải điều dưỡng một thời gian, đây là hai chai Bồi Nguyên Đan, uống vào sẽ khỏe hơn.

Mạc Phàm lấy hai chai Bồi Nguyên Đan ra, lạnh nhạt đưa cho Hứa Bình nói.

Lần này hắn không dùng Lưỡng Nghi Châm chữa trị ung thư như lúc trước, mà là một loại châm thuật cường đại hơn tên Thái Ất Thần Châm.

Thái Ất Thần Châm có thể mở Thái Ất Chi Môn trong cơ thể người, Thái Ất Chi Môn là Tạo Hóa Chi Địa trong cơ thể con người, một khi mở ra đồng nghĩa với việc thay da đổi thịt, nhưng không thể tránh khỏi suy yếu một khoảng thời gian.

Hắn vốn có thể đưa vào một chút linh khí, khiến tốc độ suy yếu của bọn họ qua nhanh.

Nhưng thân thể bọn họ là phàm thai, mở Thái Ất Chi Môn khiến thân thể bọn họ gặp khó chịu nổi, lập tức dẫn linh khí vào sẽ mất nhiều hơn được.

- Bồi Nguyên Đan?

Hứa Bình hơi sững sờ, cô có biết thứ này.

Lúc trước có thứ này trong hội đấu giá cô tham gia, nghe nói có thể cố bản bồi nguyên, không có bất luận tác dụng phụ gì, một viên phải mấy trăm vạn, bị một số phú hào, mỹ phụ tranh mua, một viên Bồi Nguyên Đan thượng phẩm có giá trên vạn.

Thứ trân quý như thế, vậy mà Mạc Phàm giơ tay là cho cô hai chai Bồi Nguyên Đan.

- Cảm ơn Mạc tiên sinh.

- Không cần cảm ơn.

Mạc Phàm nói vài câu khách sáo với Hứa Bình, dời mắt nhìn Charles đã đi tới cửa.

- Còn muốn chạy, anh chạy được sao, là ai phái anh tới, tới nơi này làm gì?

Muốn thoát khỏi mí mắt của hắn, dễ như vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK