Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ đã ra lệnh, vậy mà Thi Ma không cử động.

Sắc mặt 8 người thay đổi, vội vàng thôi động lạc ấn, lạc ấn lại sáng lên.

Thi Ma khôi phục chút năng lực hành động, cự binh trong tay chém về phía Mạc Phàm, nhưng khi di chuyển có âm thanh “răng rắc” truyền đến.

Thân thể như tảng đá của Thi Ma tựa như bị đông lại, tốc độ càng ngày càng chậm.

Đến cách đỉnh đầu Mạc Phàm một thước, binh khí trong tay Thi Ma vùng vẫy tựa như lắc lư vài cái, giống người máy không còn pin, không thể nhúc nhích chút nào, đứng yên tại chỗ.

Biểu cảm khó màtin không chỉ xuất hiện trên mặt đám La Thành, cũng xuất hiện trên mặt Thi Ma.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ khống chế Thi Ma, từ khi Thi Ma được giải phóng đến nay, bọn họ thử khống chế Thi Ma không ít lần, nhưng chưa bao giờ xuất hiện chuyện như vậy.

- Sao lại thế này?

Tên đầu bóng loáng mồ hôi đầm đìa, khẩn trương nói.

Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ là những Thi Ma này, không có những Thi Ma này bọn họ vốn dĩ không phải đối thủ của Mạc Phàm.

- Hoảng sợ cái gì, Thi Ma không yếu như vậy.

La Thành bất mãn nói.

- Thi Ma không yếu như thế, nhưng ở dưới tay tôi, thứ này không chịu nổi một kích.

Mạc Phàm hờ hững nói.

Hắn vừa nói xong, kiếm khí màu tím biến mất, một đạo kiếm khí màu đỏ xuất hiện trước người Mạc Phàm, kiếm vẫn dài 10 trượng như trước.

Sau kiếm khí màu đỏ, tiếng sấm sét rung trời vang lên, một đạo trường kiếm màu bạc xuất hiện theo.

Sau đó là màu trắng, màu vàng.

Bốn đạo kiếm khí lấy thế cuốn sạch thiên địa, lần lượt chém về phía 8 Thi Ma.

Bốn kiếm vừa động.

“Rầm rầm rầm…” Cuồng phong nhấc lên, cả mặt đất cũng bay lên theo bốn kiếm này, như đạn pháo bay về phía Thi Ma.

Áp lực đến mức tận cùng nên nổ tung trong không khí, tàn sát bừa bãi, khuấy đảo toàn bộ không khí thành phấn nát.

Nhìn thấy bốn thanh kiếm, bao gồm La Thành trong đó, sắc mặt 8 người đều thay đổi, không còn chút huyết sắc.

Bọn họ muốn khống chế Thi Ma rời đi, nhưng Thi Ma không chịu nhúc nhích đứng ở đó.

- Rút lui!

Sắc mặt La Thành thay đổi, lạc ấn chỗ mi tâm ông ta sáng lên, thân thể ông ta vừa biến mất khỏi người Thi Ma, thì bốn thanh trường kiếm chém tới.

“Loảng xoảng loảng xoảng…” Như tiếng bình hoa vỡ nát.

Thi Ma bị phá thành mảnh nhỏ, cơ thể bị khuấy đảo thành hạt cát, bay theo gió.

Mọi người xung quanh đều trợn mắt há miệng.

8 Thi Ma to lớn, để trên chiến trường chắc chắn có thể tung hoành vài trăm dặm cũng không sao, trừ phi là vũ khí tiên tiến, nếu không những vũ khí hiện đại cấp cao cũng không thể làm gì bọn họ.

Thứ cường đại như thế, vậy mà bị mấy kiếm của Mạc Phàm chém đi.

Hơn nữa không phải một, mà là tám Thi Ma.

- Mạc Phàm lợi hại biết bao nhiêu?

Thi Ma hộ thành xuất hiện khiến La gia và đám Thôi Tường thấy được hi vọng.

Lần này hi vọng của bọn họ lập tức bị phá nát toàn bộ.

Thứ cường đại như thế đều không phải đối thủ của Mạc Phàm, còn gì có thể đối đầu với Mạc Phàm?

Trong mắt bọn họ xuất hiện vẻ khiếp sợ, tuyệt vọng, kinh ngạc, nhìn về phía Mạc Phàm. Một kiếm của Mạc Phàm chém nát 8 Thi Ma, kiếm khí của đại kiếm huyết sắc thu liễm lại, lộ ra thân kiếm hung lệ lần nữa, được Mạc Phàm nắm trong tay.

Khi hắn đạt được Bạch Ngọc Kiếm, hắn đã thêm Tru Sát Trận Pháp vào, ba thanh kiếm theo thứ tự là Tru Diệt Trận, Tru Tà Trận, Châu Tuyệt Trận.

Bốn trận pháp hợp nhất, sẽ có bốn thay đổi, Tru Ma, Tru Tiên, Tru Phật và Tru Thiên diệt địa.

Trừ phi 8 Thi Ma là Kim Đan kỳ, nếu không sẽ bị hủy dưới kiếm của hắn.

- La gia các ông còn những thứ khác không, nếu không còn, các người đều có thể đi chết đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, đi về phía thành cổ.

Giọng nói của hắn không to, nhưng như một tòa Thái Sơn đè xuống tim đệ tử La gia.

La Yên vẫn rất trấn định, nhưng nhìn Mạc Phàm lúc này, trong mắt cô ta cũng hiện lên chút sợ hãi.

La Phi vốn không tán thành đối nghịch với Mạc Phàm, lúc này sắc mặt rất khó coi.

Sắc mặt đám La Thành càng hung ác nham hiểm, gần như có thể vặn ra nước.

Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ là Thi Ma, nếu chỉ bị Mạc Phàm đánh lui thì không sao, lại bị một kiếm của Mạc Phàm chém nát.

Đây là Thi Ma mà La gia bọn họ dưỡng gần ngàn năm, dùng không biết bao nhiêu là nhân lực vật lực.

Những Hạn Bạt đó mỗi con giá trị thiên kim, tám Thi Ma càng có giá trị cao hơn, cứ thế không còn nữa.

- Chạy!Một đệ tử La gia kêu lên, ném binh khí trong tay về phía kiến trúc trong thành, bóng dáng nhoáng lên một cái, liền đến bên cạnh kiến trúc đó.

Có người dẫn đầu, những người khác đều chạy vào trong thành cổ.

Trong thành cổ có rất nhiều con đường bí mật không ai biết, chỉ cần có thể đi vào, là thông ra ngoài Mạc Bắc, chắc chắn Mạc Phàm sẽ không tìm thấy.

Thấy người rời đi càng nhiều, Mạc Phàm cũng càng ngày càng gần.

La Thành nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

- Ông nội, ông còn thất thần làm gì, mau ra tay đi.

La Yên thấy La Thành do dự, vội vàng nói.

Nếu người La gia đều chạy thoát, bọn họ sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

La Thành nheo mắt, lúc này mới hạ quyết tâm, giọng nói như hổ gầm.

- Đứng lại, người chạy trốn, chết!

Thân thể không ít người bị kiềm hãm, do dự một lát, vẫn chạy trốn điên cuồng.

Ở chỗ này, chỉ có thể mặc Mạc Phàm xâu xé.

Bọn họ đều là người La gia, La Thành còn có thể giết bọn họ thật sao, cho dù giết cũng không giết kịp.

- Xin lỗi La gia chủ, chúng tôi không muốn chết.

Một người trong đó nói với La Thành một câu, xoay người trốn đi.

Trong lúc này càng có nhiều người chạy trốn, hào quang chớp lóe một cái, một bóng người biến mất khỏi tường thành.

- Các cậu không muốn chết, nếu trốn tôi sẽ khiến các cậu chết, chết!

La Thành hơi híp mắt, trong mắt lóe lên tàn nhẫn.

Ý niệm của ông ta vừa động, lạc ấn chỗ mi tâm ông ta sáng lên.

Những đệ tử La gia đang thông qua pháp khí di chuyển, đang định di chuyển đến thành nhanh hơn.

Mới di chuyển đến giữa không trung, thân thể hiện ra, một đám như chim không cánh rơi xuống đất.

Thực lực của những đệ tử La gia này không hề mạnh, ngã từ 2, 30 mét xuống, lập tức có trên trăm người ngã thành bánh thịt, huyết dịch, óc, nội tạng văng đầy đất, vô cùng khủng bố.

- La Thành, anh làm gì thế? Bọn họ đều họ La mà.

Một trưởng lão La gia thấy La Thành đột nhiên đóng lại Thuấn Di Chi Thuật, khiến nhiều đệ tử La gia chết thảm như thế, lập tức làm bọn họ bất mãn.

- Ông nội!

Sắc mặt La Yên lạnh lùng liếc trưởng lão kia một cái.

Họ La thì sao, La gia chỉ có nhất mạch cô ta là chính thống, những người khác đều là phụ, tồn tại vì bảo vệ La gia bọn họ.

- La Tấn, cậu không phục sao, vậy cậu cũng chết đi.

Tay La Thành khẽ cử động, kim thương hóa thành đạo lưu quang xuyên qua trưởng lão kia, để lại đại động chỗ tim đối phương, huyết địch đen xì.

- La Thành, anh!

Hai mắt lão giả kia tràn đầy không cam lòng.

- Còn không phục, vậy tiếp tục.

Năm ngón tay La Thành khẽ động, kim thương gõ đầu La Tấn thành mảnh nhỏ.

Mọi người ở đây đều lộ vẻ kỳ lạ, nhưng không ai dám cử động, cũng không có ai dám nói chuyện.

La Thành liếc một vòng, thấy không ai có ý kiến gì, lúc này mới nhìn về phía Mạc Phàm đang tới thành cổ.

- Mạc Phàm, người La gia chúng tôi chết, đều do cậu làm hại, hôm nay cậu phải chết.

- Huyết tế sơn hà, nhân tế thiên địa!

La Thành vừa nói xong, hai tay ông ta nhanh chóng tạo kết ấn, khí tức quỷ dị mọc lan tràn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK