Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Phàm nhíu mày, nhìn người nói chuyện, ánh mắt lập tức nhìn về phía An Hiểu Hiên, lông mày lập tức giãn ra.

- Cô đang nói chuyện với tôi sao?

Mạc Phàm cười nhạt nói.

An Hiểu Hiên là bạn thân như hình với bóng của Tuyết Nhi, tất nhiên hắn có quen.

Kiếp trước trước khi hắn và Tuyết Nhi xác định quan hệ, An Hiểu Hiên còn giúp Tuyết Nhi thử hắn.

Một lần, ba bọn họ đến một cổ trấn ở Giang Nam du ngoạn, trước khi về khách sạn ba người uống một chút rượu trái cây.

An Hiểu Hiên thừa dịp Tuyết Nhi tắm rửa, thoát trần như nhộng leo lên người hắn.

Lúc ấy hắn uống hơi say, mới đầu còn tưởng là Tuyết Nhi, khi hắn cảm thấy không thích hợp, lúc này mới đẩy An Hiểu Hiên mỹ nữ như rắn ra.

An Hiểu Hiên thấy quyến rũ không thành công, vốn là sửng sốt, sau đó cắn vào tay hắn một cái, lúc này mới nhanh chóng mặc quần áo vào, tức giận rời khỏi phòng.

Từ đó về sau, mỗi lần An Hiểu Hiên nhìn thấy hắn, đều ước gì có thể ăn tươi nuốt sống hắn, mãi đến sau khi tốt nghiệp cũng vậy.

Đại tiểu thư An gia này không chỉ có bộ dạng gợi cảm quyến rũ, tính cách không thể nói là không cường hãn.

Lúc này An Hiểu Hiên chỉ mặc áo đai đen và quần đùi ngắn, hai tay vòng quanh bộ ngực cao ngất, cằm khẽ nâng lên, trên khuôn mặt đều là kiêu ngạo.

- Ở đây ngoại trừ anh ra còn có người khác sao?

An Hiểu Hiên tức giận nói.

Mạc Phàm tiếp cận Tiểu Tuyết còn chưa tính, vậy mà còn giả bộ trước mặt cô, điều này làm cô càng tức giận.

- Nếu là nói chuyện với tôi, tôi không làm được.

Mạc Phàm nói.

Kiếp trước không thể ở bên Tuyết Nhi, đã khiến hắn tiếc nuối hơn 500 năm.

Một đời này, không dễ dàng mới đến trước mặt Tiểu Tuyết.

Hắn nhất định phải thề tam sinh với Tiểu Tuyết, kết vĩnh cửu hảo.

An Hiểu Hiên nhíu mày, quả nhiên cô đoán đúng rồi, người này đúng là có ý đồ với Tiểu Tuyết.

- Anh biết Tiểu Tuyết là ai không?

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười khinh thường.

- Có quan hệ gì sao?

An Hiểu Hiên lắc đầu không nói gì, trong mắt đều là khinh thường.

Mạc Phàm ngay cả Tiểu Tuyết là ai cũng không biết, cũng dám đến gần Tiểu Tuyết, đúng là không biết sống chết.

Tiểu Tuyết là đại tiểu thư Bạch gia ngàn năm, người nào muốn tiếp xúc cũng được sao.

Cho dù tiếp xúc cũng phải là thiếu gia của gia tộc Lâm gia, Tống gia, Kiều gia, Trần gia ở Giang Nam, thân phận tương xứng với Tiểu Tuyết, những người khác tiếp xúc với Tiểu Tuyết cơ bản là dẫn lửa thiêu thân.

Nếu tin tức Mạc Phàm kết bạn với Tiểu Tuyết lan truyền ra, không đợi Bạch gia ra tay, sẽ có người khiến Mạc Phàm biến mất khỏi tỉnh Giang Nam.

Khiến một tiểu nhân vật biến mất khỏi Giang Nam, chỉ là câu chuyện của đệ tử hào môn Giang Nam, mỗi ngày tỉnh Giang Nam có không biết bao nhiêu người biến mất.

- Đương nhiên là có quan hệ, nếu không đủ thân phận, đến gần Tiểu Tuyết sẽ phải chết.

- Nếu tôi có đủ thân phận thì sao?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Thân phận của hắn hiện giờ, cho dù là Bạch Vô Thành nhìn thấy hắn, cũng không dám thở mạnh một tiếng.

Thân phận này chắc đủ rồi.

- Anh sao?

An Hiểu Hiên liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

Lập tức lắc đầu cười, trong đôi mắt đều là khinh thường.

Trước khi cô quay lại tìm Mạc Phàm, đã biết tên Mạc Phàm từ chỗ Tiểu Tuyết, đến từ Đông Hải.

Bối cảnh sâu nhất ở Đông Hải chỉ có Tần Kiệt của Tần gia, cháu nội tướng quân khai quốc, những người khác đều kém xa Tần Kiệt.

Nhưng thân phận của Tần Kiệt như vậy đến Giang Nam, giống như một con cá đến biển rộng, căn bản không tạo nên gợn sóng gì, trái lại có khả năng bị các loại cá to hơn khác ở trong biển rộng cắn nuốt mà không có lực phản kháng.

Chỉ sợ Mạc Phàm còn không bằng Tần Kiệt, lấy đâu ra bối cảnh, lấy đâu ra đủ thân phận kết bạn với Tiểu Tuyết?

Theo ý cô, Mạc Phàm căn bản chính là một tên hai lúa không biết gì.

- Vậy tôi nói cho anh biết, Đông Hải không có ai có thể kết bạn với Tiểu Tuyết, mà không phải tự tìm đường chết, Tần Kiệt không được, anh càng không được.

- Hắn không bằng Tần Kiệt sao?

Mạc Phàm nhíu mày, xem ra đệ tử hào môn Giang Nam không chú ý đến Đông Hải nhiều lắm.

Chỉ là nghĩ lại hắn liền cười thoải mái.

Người tìm chỗ cao mà đi, tất nhiên sẽ nhìn chỗ cao theo quán tính, những đệ tử hào môn này lại càng như vậy.

Tỉnh Giang Nam cao hơn thành phố Đông Hải một cấp bậc, có bao nhiêu người sẽ chú ý tới Đông Hải?

Tựa như người đi trên đường, ai sẽ chú ý tới con kiến dưới chân.

Cho nên cho dù ở Đông Hải hắn đè ép Tần Kiệt thanh danh lên cao, những người này sẽ không nhìn một cái.

- Thông tin của cô lạc hậu như vậy, chẳng trách cô không biết tôi là ai.

Mạc Phàm thản nhiên nói, cũng không nói thẳng ra thân phận của mình.

ể ấ ồ ổ ế ấ- Ha ha, thông tin của bản tiểu thư lạc hậu, tôi thấy anh quá kiêu ngạo rồi, đừng nói với tôi anh họ Mạc, là Mạc đại sư nổi tiếng ở Đông Hải đấy nhé?

An Hiểu Hiên cười khinh thường nói.

Gần đây Đông Hải nổi tiếng nhất là Mạc đại sư, chưa tới một năm, từ bên ngoài Hắc Bảng tiến thẳng tới vị thứ 9 trong Hắc Bảng, tốc độ không thua kém gì Lâm Thiên Nam, sao cô có thể không biết.

Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi, không thể là Mạc đại sư được?

“Ha ha.”

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười khẽ, không nói gì.

An Hiểu Hiên thấy Mạc Phàm không nói, khinh miệt ở trong mắt càng đậm hơn.

- Anh đã không phải là Mạc đại sư, tôi khuyên anh lập tức rời khỏi Giang Nam tốt hơn, nếu không anh nhất định sẽ hối hận, lần này nể mặt Tiểu Tuyết, tôi tới khuyên anh rời đi, lần sau sẽ không đơn giản như vậy, tốt nhất đừng để tôi thấy anh lần nữa.

Khi cô và Tiểu Tuyết học trung học, có một đệ tử nhà giàu tự cho là đúng muốn theo đuổi Tiểu Tuyết, cô khuyên đệ tử nhà giàu đó vài lần, đệ tử nhà giàu đó không nghe, cuối cùng đệ tử nhà giàu này không còn xuất hiện ở trường học nữa.

Không chỉ đệ tử nhà giàu này, ngay cả người nhà của đệ tử nhà giàu cũng giống như bốc hơi khỏi Giang Nam.

Cô nói xong giống như không còn hứng thú đấu võ mồm với Mạc Phàm, chuyện gì nên nói cô đều nói rồi, có nghe hay không là chuyện của Mạc Phàm, không liên quan gì đến cô.

Cô lắc lắc vòng eo động lòng người, đi về phía biệt thự, để lại cho Mạc Phàm bóng dáng gợi cảm.

Mạc Phàm nhìn lướt qua bóng lưng như vưu vật nhân gian của An Hiểu Hiên, khóe miệng khẽ nhếch lên.

- Cô bé này vẫn có tính cách như thế.

Còn lời cảnh cáo của An Hiểu Hiên, hắn căn bản không để ở trong lòng.

Nếu để An Hiểu Hiên biết Tần Kiệt bối cảnh thâm sâu ở Đông Hải đã bái hắn làm thầy.

Thần y chữa trị ung thư ở Đông Hải là hắn, Mạc đại sư Đông Hải cũng là hắn, thậm chí Long Vương của Long Tổ cũng là hắn, chỉ sợ An Hiểu Hiên sẽ không nói với hắn như thế.

Kiếp trước quả thật thân phận của hắn không đủ, một đời này, ai còn có thể ngăn cản hắn và Tuyết Nhi?

Hắn nhìn thoáng qua biệt thự Tuyết Nhi ở, đôi mắt như giếng cổ ngàn năm, cảm ứng dậy sóng trào ra từ người hắn.

Sau khi xác nhận xong quanh biệt thự Tuyết Nhi không còn nguy hiểm khác, lúc này vẻ mặt hắn mới quay về bình thường, xoay người đi về phía người đàn ông kia rời đi lúc trước.

Kiếp trước không có vương tử gì theo đuổi Tuyết Nhi, chỉ có Lâm Khuynh Thiên.

Một đời này, bỗng nhiên xuất hiện một vương tử của Thần Điện, thuộc hạ phái ra lại là cao thủ Tiên Thiên, chuyện này nằm ngoài dự tính của hắn.

Nếu có thêm người đánh chủ ý vào Tuyết Nhi, vậy thì đi xem rốt cuộc là ai, cũng dám phái người tới bắt Tuyết Nhi.

Ánh mắt hắn phát lạnh, tay tạo pháp ấn, một sợi tơ trắng mắt thường không thể thấy được xuất hiện trước mắt hắn.

Hắn rời đi dọc theo sợi dây này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK