Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Putte nhíu chặt mày, trên mặt là xanh mét.

Anh ta biết rất rõ phân lượng quả đấm của Mạc Phàm, lại xem nhẹ thế lực của Mạc Phàm ở Hoa Hạ.

Những người mà Mạc Phàm vừa gọi, anh ta đều biết, đều là đại lão một phương ở Hoa Hạ.

Mạc Phàm gọi điện cho một đám người, cho dù có nhân tố Mạc Phàm mới thắng bát phương, nhưng anh ta cảm thấy cho dù không có Mạc Phàm đại sát bát phương, những người này cũng sẽ không do dự nói những lời vừa rồi.

- Mạc tiên sinh muốn thế nào?

Việc đã đến nước này, bọn họ nói gì đều không có tác dụng, chỉ có thể nghe Mạc Phàm xử lý.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, liếc mắt nhìn Bàn Tử ở bên cạnh một cái.

Bàn Tử cười đê tiện, trong chớp mắt hiểu ý của Mạc Phàm.

- Tiểu Vũ, vừa rồi anh không bồi em ăn Ice Cream, Bàn ca mang em đi ăn Ice Cream nhé, thế nào?

Bàn Tử cười nói.

- Tiểu Vũ vẫn muốn ăn Ice Cream nữa sao, vậy chị cũng đi cùng em, ở đây không chỉ có Ice Cream ăn rất ngon, thịt bò Pháp cũng rất được, chị mang em đi nếm thử nhé?

Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày rồi nói.

Kế tiếp Mạc Phàm sẽ làm gì, tất nhiên là cô biết.

Tiểu Vũ còn nhỏ tuổi, vẫn nên đưa Tiểu Vũ rời đi trước thì hơn, tuy Tiểu Vũ cũng có tu vi trong người, nhưng dù sao vẫn là đứa bé.

- Gan ngỗng nhà bọn họ cũng nổi tiếng ở Giang Nam, Tiểu Vũ có thể nếm thử.

Bên cạnh Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như cười nói.

- Thịt bò, gan ngỗng, em muốn ăn hai phần.

Tiểu Vũ nghe thấy vậy trước mắt sáng lên.

- Mấy phần đều được hết, chỉ cần em ăn được.

Tiểu Tuyết véo má Tiểu Vũ nói.

- Anh, em đi ăn trước đây, anh nhanh lên đó…

Tiểu Vũ đứng dậy, đi đến bên cạnh Mạc Phàm cười nói.

- Đi đi, anh sẽ qua đó nhanh thôi.

Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ nói.

- Đi thôi.

Bạch Tiểu Tuyết và Bàn Tử đi qua đám Lưu Nguyệt Như mang Tiểu Vũ rời khỏi phòng họp, cửa phòng họp chậm rãi đóng lại.

Trong phòng hội nghị, một đám người của gia tộc Roth lập tức đứng ngồi không yên, tất cả đều nhìn Mạc Phàm với vẻ kính sợ, áp lực giống như sắp chết.

- Mạc tiên sinh, rốt cuộc anh muốn thế nào, đúng là chúng tôi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng chúng tôi không có ý làm hại Mạc gia.

Putte cố gắng nói.

- Không có ý làm hại Mạc gia sao?

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.

- Nếu tôi không phải là Mạc Phàm, em gái tôi cũng không phải là em gái của Mạc Phàm, chỉ sợ không chỉ bị các người ném từ trên đây xuống thành thịt nát, còn bị các người lăng trì xử tử rồi?

- Chuyện này… Đó chỉ là nói đùa thôi.

Putte như quả bóng cao su xì hơi, vô cùng lo lắng.

Ở trước mặt người khác có thể anh ta sẽ mặt không đỏ tim không đập nhanh, nhưng ở trước mặt Mạc Phàm, anh ta thật sự không có năng lực duy trì bình tĩnh lúc trước.

Giống như không ai có thể ung dung trước mặt một con rồng đang phẫn nộ.

- Có đôi khi vui đùa cũng sẽ hại chết người, nếu nổi lên sát tâm, cũng là tự sát.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Nếu hắn và Tiểu Vũ chỉ là người bình thường, tuyệt đối sẽ chết trên tay gia tộc Roth, không có ngoại lệ.

Gia tộc Roth coi sinh mệnh người bình thường như cỏ rác, nhưng bọn họ không biết hắn cũng coi mạng của bọn họ như vậy.

- Anh!

Putte nhíu chặt mày, cơ thể không tự chủ được run rẩy.

Rõ ràng Mạc Phàm muốn giết bọn họ, còn không cho bọn họ một chút cơ hội.

- Mạc tiên sinh, cậu không định cho chúng tôi một con đường sống sao?

Gossen nhíu mày hỏi.

- Trong mấy người ai có tiền xu?

Mạc Phàm không để ý tới Gossen, hỏi người phía sau.

- Mạc tiên sinh, tôi có.

Lưu Nguyệt Như lấy một đồng xu cổ đại trong túi ra.

Lúc bà gặp một số vấn đề khó, sẽ xoay đồng xu theo quán tính, như vậy sẽ khiến bà tỉnh táo lại, cho nên bà luôn mang theo bên người.

Mạc Phàm cầm lấy đồng xu, nắm trong lòng bàn tay.

Hắn vươn một ngón tay ra, vẽ một đồ án lên trên.

Bên ngoài và giữa đồ án đều là một vòng tròn, bên trong giống như là một số ký hiệu cổ xưa.

Đồ án vừa hình thành, Mạc Phàm đặt đồng xu ở giữa.

- Người vì tài mà chết chim vì ăn mà chết, mấy người vì tài phú đã đi trên con đường chết, nhưng tôi có thể cho mấy người một con đường sống, không phải mấy người thích đánh cược sao, tôi sẽ cho mấy người đánh cược một lần, nếu mấy người đoán trúng đồng xu này trái hay phải, sẽ là các người thắng, tôi sẽ không ra tay với mấy người và tha cho mấy người rời đi, nếu mấy người thua, vậy thì để lại mạng của mình đi.

Mạc Phàm dựng thẳng đồng xu, khẽ búng lên.

Đồ án hắn vẽ bên trên sáng lên, đồ án khẽ bay lên, từ 2D biến thành 3D, nhanh chóng chuyển động giống như quỹ tích tinh vân.

Đồng xu này chuyển động trong quỹ tích tinh vân, phát ra âm thanh “ong ong”.

Đồ án này có tên là đánh cược vận mệnh, không phải đánh cược vận khí, mà đánh cược đám người này có nên chết hay không.

Đồ án này giống như cân tiểu ly đo thiện ác của con người trong thần thoại Ai Cập, trái tim của kẻ ác sẽ nhẹ hơn lông chim, người như vậy sẽ bị đẩy xuống địa ngục Tu La.

Nếu đám Putte đáng chết, tiền xu này sẽ xuất hiện mặt trái với bọn họ nói.

- Nhất định phải như vậy sao?

Gossen sửng sốt hỏi.

Cơ hội 50%, không lớn cũng không nhỏ, nhưng chuyện này liên quan tới tính mạng của bọn họ nên không hề nhỏ.

- Đây là cơ hội duy nhất của mấy người, nếu không tôi sẽ giết tất cả người của gia tộc Roth ngoại trừ anh ta ra.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Lâm Hải nói.

Trên người Lâm Hải có huyết mạch Lâm gia, tất nhiên hắn sẽ không giết anh ta.

- Muốn đánh cược cũng được, nhưng tôi muốn đổi phương pháp đánh cược.

Putte nhíu mày nói.

Xung quanh đồng xu của Mạc Phàm còn có trận pháp, chắc chắn trong đó còn có kỳ lạ, khả năng bọn họ sống sót còn không được 50%.

- Có thể đổi, nhưng là tôi giết mấy người.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Sắc mặt đám Putte khó coi, trong mắt cả đám lóe sáng lửa giận, nhưng không dám phát tác.

- Sao tôi có thể tin tưởng anh, anh sẽ không giở trò?

Putte lạnh giọng hỏi.

- Ở trước mặt tôi, quy củ là tôi định, các anh chỉ có thể lựa chọn mặt trái hay mặt phải, không có tư cách hoài nghi, tôi cho anh ba giây để chọn, sau ba giây mà anh không chọn, sẽ có người nhặt xác giúp các anh ở tầng một.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.

- Mạc Phàm, tôi sẽ không lựa chọn, anh dám giết chúng tôi, anh không sợ gia tộc Roth chúng tôi trả thù à?

Putte cao giọng nói.

Quả thật Mạc Phàm có thực lực và thế lực cường đại, nhưng gia tộc Roth bọn họ cũng không kém.

Ở Âu Mĩ đại lão một số quốc gia nhìn thấy người của gia tộc Roth, đều vô cùng khách sáo.

Những cường giả nổi tiếng ở Âu Mĩ cũng vậy, tôn trọng với bọn họ là giả bộ, nhưng không dám đắc tội bá đạo giống Mạc Phàm.

- Sợ gia tộc Roth các người, tôi cần phải sợ sao, mấy người không chọn, vậy đi chết đi.

Mạc Phàm cười khẽ, hỏi ngược lại.

Hắn vung tay lên, trên người đám Putte, Gossen sáng lên.

Vừa rồi mấy người còn ở trong phòng họp, ngay sau đó liền ra ngoài thủy tinh, xếp thành hàng ở nơi cao hơn trăm tầng.

Trong chớp mắt cho dù là Gossen hay Putte đều tái mét, trong mắt đều là hoảng sợ.

Mọi người mới kêu lên hoảng sợ, nhưng giống như loạn trảo chìm vào trong gió lạnh, muốn quay về phòng họp, nhưng cơ thể ở trong không trung không thể di chuyển.

Ý ố ế ố ố ốÝ niệm của Mạc Phàm vừa động, những người này nối tiếp nhau rơi xuống, giống như sủi cảo rơi xuống nước.

Thấy sắp tới lượt mình, trước mắt Gossen sáng lên, vội vàng mở miệng.

- Mạc tiên sinh, tôi có một tin tức rất quan trọng muốn nói với cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK