Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chuyện này…

Âm Vô Thiên nhíu mày.

Ông ta tu luyện Thái Âm Kinh, có thể minh tâm kiến tính, có năng lực chống cự nhất định với ảo cảnh.

Ông ta tự mình thử qua ảo cảnh trong tam thư rồi, ông ta hoàn toàn không có biện pháp thoát khỏi.

Mạc Phàm chỉ liếc mắt một cái, liền phá được ảo cảnh?

- Còn chưa thả thần binh các ông luyện chế ra à?

Mạc Phàm nhìn Dạ Vô Nhai hỏi.

- Thôi, vậy chơi Huyễn Thuật đi, tôi chơi với các ông một lát.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, thản nhiên nói.

- Nguyệt Nhãn!

Mạc Phàm thu lam quang trong mắt lại, thay vào đó là đôi mắt sáng như mặt trăng.Cùng lúc đó, một vòng minh nguyệt sau lưng hắn dâng lên.

Mặt trăng vừa ló ra, nhìn giống như thủy ngân.

- Nhanh nhắm mắt lại.

Huyền Linh Tử thấy mặt trăng ở trong mắt và sau lưng Mạc Phàm thì thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.

Không ít người nghe thấy vậy vội vàng nhắm mắt.

Đúng lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên bên tai bọn họ.

- Nhắm mắt có tác dụng sao?

Có người nhíu mày, mở mắt, liền thấy bên cạnh bọn họ có mấy Mạc Phàm giống nhau như đúc.

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, trong tay mỗi người đều cầm kiếm.

Trong đó có một người giơ tay lên, trường kiếm chém vào tay một người.

“Vèo!” Cánh tay trực tiếp bay ra ngoài, máu tươi bắn nhanh mà ra, văng lên mặt người kia.

Người kia mở to mắt, vẻ đau đớn xuất hiện trên mặt.

“A!” Tiếng kêu đau đớn như heo bị chọc tiết vang lên.

- Tay của tôi!

Bên này vừa kêu lên, “Mạc Phàm” khác cũng cầm kiếm, đâm vào trong cơ thể đám người Âm Vô Thiên.

Trong lúc này, tam thư trở thành địa ngục nhângian, bầu trời biến thành màu đỏ như máu giống mặt trăng phía sau Mạc Phàm, khắp nơi đều tràn đầy tiếng kêu thảm thiết, tay chân bị chém…

“A!”

- Đừng mà, tay của tôi…

Trong tiếng gào thét, đám Âm Vô Thiên vẫn bị Mạc Phàm ở xung quanh đâm kiếm vào người.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, càng ngày càng chói tai.

Không đợi những người này bị đâm nát, Dạ Vô Nhai lạnh lùng nói.

- Mạc Phàm, cậu đủ rồi đó.

Trong một tay ông ta ba thạch thư huyền ảo bay ra, tay còn lại tạo một pháp ấn, pháp ấn bay vào trong thạch thư.

Vòng ngọc to lớn dưới chân bọn họ và trên trời xoay chuyển, bầu trời đỏ như máu khôi phục lại bình thường, những Mạc Phàm tràn đầy xung quanh cũng biến mất theo, ảo tưởng biến mất.

Nhưng không ít người của Long Hoa Hội vẫn chưa tỉnh lại, té ngã trên đất.

Đám Dạ Vô Nhai, Âm Vô Thiên nhíu mày nhìn những người nằm trên đất, sắc mặt rất khó coi.

Vô cùng rõ ràng, ông ta dùng lực lượng tam thư, vẫn không thể phá giải hoàn toàn Huyễn Thuật của Mạc Phàm.

Mạc Phàm hoàn toàn giải được Huyễn Thuật của bọn họ, bọn họ lại không phá giải được Huyễn Thuật của Mạc Phàm, mạnh yếu đã rõ.

Bọn họ bại Mạc Phàm về trận pháp, y thuật, vậy mà Huyễn Thuật cũng bại Mạc Phàm.

Phải biết rằng bọn họ có tam thư Thiên Địa Nhân ở đây, Mạc Phàm chỉ có một mình.

- Mạc Phàm, chúng tôi đều xem thường cậu rồi, chẳng trách Vạn Thiên Tuyệt chết trên tay cậu.

Dạ Vô Nhai lạnh lùng nói.

Ông ta tưởng rằng Huyền Linh Tử và Tôn Bán Y có thể đối phó Mạc Phàm dễ dàng, ai biết ngay cả thiên thư đều tạm thời không làm gì được Mạc Phàm, thực lực của Mạc Phàm vượt xa tưởng tượng của ông ta.

- Sau đó thì sao, ông muốn chịu thua à?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Dạ Vô Nhai một cái nói.

- Bây giờ bảo tôi chịu thua, cậu vui hơi sớm rồi đó, đợi cậu thắng tôi và Vô Thiên cùng mấy thứ này rồi nói sau.

Sắc mặt Dạ Vô Nhai vô cùng bình tĩnh, liếc mắt nhìn Âm Vô Thiên đứng bên cạnh một cái, vừa đi về phía Mạc Phàm vừa nói.

Âm Vô Thiên hiểu ngầm rời khỏi theo Dạ Vô Nhai, trong mắt nhìn Mạc Phàm chớp lóe sắc bén.

Hai người mới rời đi, vòng ngọc trên bầu trời và dưới chân bọn họ nhanh chóng chuyển động.

Theo vòng ngọc chuyển động, một đám cột sáng xuất hiện giữa hai vòng ngọc.

Trong cột sáng, một đám bóng người mặc chiến giáp màu xanh, trắng, đỏ xuất hiện.

Những người này có tổng cộng 81 người, trước người thêu chữ “Diệt”, phía sau là chữ “Thần”, khi bọn họ càng ngày càng rõ thì cột sáng càng ngày càng mờ nhạt.

Chỉ trong phút chốc cột sáng thu lại.

Người trong quang ảnh lần lượt mở to mắt, quang mang ba màu nở rộ trong mắt bọn họ, khí tức khiến tim người ta đập nhanh lan tràn trên người bọn họ ra, giống như trời sắp sập xuống.

Sắc mặt những người tỉnh táo ở đây thay đổi.

- Diệt Thần, đây là Diệt Thần trong truyền thuyết sao?

Từ khi Long Hoa Hội nhận được tam thư, Diệt Thần vẫn luôn tồn tại ở Long Hoa Hội.

Nhưng cho dù là thành viên trung tâm của Long Hoa Hội, cũng không phải ai cũng có cơ hội nhìn thấy Diệt Thần.

Dù sao đây là chỗ dựa lớn nhất của Long Hoa Hội, 81 Tiên Thiên đỉnh phong, càng ít người biết về Diệt Thiên càng tốt.

- Diệt Thần không hổ là Diệt Thần.

Có người nhìn Diệt Thần, thận trọng nói.

Bọn họ là thành viên của Long Hoa Hội thực lực cũng không tệ, kém nhất là Tiên Thiên trung kỳ.

Khí tức trên người 81 Diệt Thần không chỉ mạnh hơn bọn họ, thậm chí còn khủng bố hơn bất luận cao thủ nào bọn họ từng thấy.

Mỗi người đều đáng sợ như vậy, ở đây lại có 81 người.

Diệt Thần vừa xuất hiện, sắc mặt Tần Kiệt và A Hào thay đổi.

Thực lực của hai bọn họ gần như thua cao thủ Tiên Thiên bất kỳ trong đây, ở trước mặt những sĩ binh Diệt Thần này, bỗng nhiên bọn họ cảm thấy rất vô lực, giống như gặp phải thiên địch.

Bọn họ cũng coi như từng gặp không ít kẻ địch, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện cảm giác này.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Diệt Thần trong mắt chớp lóe ba màu, nhướn mày.

- Quả nhiên là Đạo Binh.

Trong Thánh Môn Tam Thư có bốn loại binh, Huyễn Binh, Thần Binh, Đạo Binh và Kiếp Binh.

Huyễn Binh giống sĩ binh xuất hiện lúc trước, không ai có tính công kích, chỉ có thể khiến người ta rơi vào trong ảo cảnh.

Thần Binh là thần niệm ngưng tụ ra chiến sĩ, loại chiến sĩ này không có thật thể giống như Huyễn Binh, có lực phá hoại nhất định.

Đạo Binh là như Diệt Thần, lợi dụng hai đạo diễn hóa trong thần môn tam thư, rót đại đạo vào trong cơ thể vật dẫn, từ đó luyện thành Đạo Binh vừa có thật thể lại cường đại.

Ở Tu Chân giới, Đạo Binh đều do yêu thú hay ma đầu làm vật trung gian.

Kiếp Binh là chiến sĩ cấp cao, chính là kiếp số trong Thánh Môn Tam Thư biến thành, không có thế lực nào đáng sợ hơn bọn họ.

Kiếp Binh rất hiếm gặp ở Tu Chân giới, ngay cả cao thủ Đại Thừa Kỳ gặp Kiếp Binh đều không làm gì được.

Nếu là Kiếp Binh trong tam thư, hắn sẽ lập tức rời đi.

Nhưng chỉ là Đạo Binh?

Ý niệm của hắn vừa động, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn.

- Dạ Vô Nhai, đây là quân bài chưa lật của các ông sao?

Mạc Phàm chậm rãi đi về phía Dạ Vô Nhai, thản nhiên nói.

- Thế nào, Mạc Phàm, bây giờ cậu còn phản kháng không?

Hai tay Dạ Vô Nhai vươn ra, lạnh giọng hỏi.

Khi nói chuyện quần áo trên người ông ta đã biến mất, thay vào đó là bộ chiến giáp cổ xưa màu trắng.

Quần áo trên người Âm Vô Thiên cũng biến thành chiến giáp màu đen.

Rõ ràng chỉ thay bộ quần áo, khí thế trên người hai người cũng thay đổi theo, khí tức khủng bố không nói nên lời xuất hiện trên người hai người, ngay cả Vạn Thiên Tuyệt ở thời hưng thịnh cũng không cường đại như thế, kình phong tự nhiên xuất hiện trên người bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK