Sáng sớm hôm sau, Mạc Phàm dẫn Tiểu Tuyết và đám người đến trong đình ở đỉnh vách núi.
Nói là vách núi thực ra chỉ cao chưa tới trăm mét, đứng trên vách núi cheo leo, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy hồ nhỏ mênh mông sương mù phía dưới vách núi.
Chỉ rộng khoảng mười thước vuông, khó khăn lắm mới xây được lương đình chứa bảy tám người, mấy gốc cây xung quanh lương đình đều nghiêng ngả xuyên vào trong vách núi đá, có khả năng rơi xuống bất cứ lúc nào.
Một bên vách núi là bậc thang, một bên khác vươn ra phía ngoài, giống như mỏ chim hạc.
- Anh, đây là nơi anh nói sao?
Tiểu Vũ được Mạc Phàm ôm vào trong ngực, duỗi cổ nhìn thoáng qua vách núi, vội vàng rụt cổ lại, hơi sợ hãi nói.
- Không sai, là nơi này.
Mạc Phàm cười nhạt gật đầu.
- Linh khí nơi này cũng không nồng đậm lắm, có phải chúng ta đến nhầm nơi rồi không?
Tiểu Vũ cảm thấy khó hiểu nói.
Cô đã đến cảnh giới Trúc Cơ, biết tu luyện không thể tách rời linh khí.
Gió ở vách núi này rất mạnh, nhưng linh khí còn không bằng biệt thự số 9 ở Đông Hải, càng không nói đến trang viên Giang Nam.
Nơi như vậy không thích hợp để bế quan.
- Không ở trên vách núi, ở phía dưới Huyền Vũ Nhai.
Trong mắt Mạc Phàm hiện lên chút cảm xúc, nói.
Bởi vì xung quanh đều là vách núi nên được gọi là Huyền Vũ Nhai, là một trong những địa điểm du lịch ở Giang Nam, bình thường có rất nhiều người tới nơi này du lịch.
Đương nhiên cũng là nơi hắn tự tử ở kiếp trước.
Kiếp trước vì bị Lâm Khuynh Thiên ép đến đường cùng, hắn đã nhảy từ nơi này xuống.
Nhưng hắn không chết đuối trong hồ nước dưới Huyền Vũ Nhai, mà tiến vào trong bí cảnh.Thông qua bí cảnh này, lúc này hắn mới thành đệ tử của Thần Nông Tông, rồi trở thành y tiên bất tử.
Bí cảnh này nối thẳng đến Tu Chân giới, linh khí bên trong đã không thể dùng hai chữ “nồng đậm” để hình dung, đây là mục đích tới nơi này của hắn.
- Ý của anh là chúng ta phải nhảy từ nơi này xuống sao?
Tiểu Tuyết nhìn thoáng qua hồ nước dưới vách núi, nhíu mày hỏi.
Nếu bí cảnh ở phía dưới, chắc chắn phải nhảy xuống rồi.
- Như vậy có bị rơi chết không?
Mặt Bạch Tiểu Manh trắng bệch, sợ hãi nói.
Tuy vách núi này không cao, nhưng gần trăm mét, tương đương với tòa nhà mấy chục tầng.
Tuy phía dưới có cái hồ nhỏ, nhưng cô không biết võ công, nhảy từ đây xuống sẽ hữu tử vô sinh.
Hàng năm nơi này đều có tiểu cô nương thất tình nhảy xuống, rơi xuống dốc núi tử vong.
- Trực tiếp nhảy từ nơi này xuống, quả thật sẽ bị ngã chết, nhưng nếu mở bí cảnh ở dưới, thì không sao.
Mạc Phàm giải thích.
Kiếp trước hắn nhảy từ nơi này xuống vốn dĩ phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng ai biết hắn nhảy đúng lúc bí cảnh mở ra, còn phù hợp điều kiện tiến vào bí cảnh, lúc này mới còn sống, nếu không hắn sẽ như những tiểu cô nương thất tình, bị rơi tan xương nát thịt, thành đồ ăn cho tôm cá trong hồ.
- Mở bí cảnh?
Vẻ mặt đám Tiểu Tuyết mờ mịt.
- Có tôi ở đây, sẽ không để mọi người có việc, yên tâm đi.
Mạc Phàm mỉm cười nói.
Nếu có hắn ở đây, còn để vài người ngã chết ở Huyền Vũ Nhai, vậy hắn còn là y tiên bất tử sao.
Hắn khẽ búng ngón tay, từng đạo linh khí xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, bắn lên sáu cột gỗ khắc hình rồng trong lương đình, cột gỗ sáng lên.
Chỉ thấy 12 kim tuyến bắn từ trong cột gỗ hình rồng ra, hình thành trận pháp màu vàng hình vòng tròn trên đỉnh lương đình.
Trận pháp trôi nổi trong không trung, chậm rãi chuyển động liên tục.
- Hửm?
Mạc Phàm nhìn chằm chằm trận pháp xoay tròn này, nhướn mày, trong mắt chớp lóe dị sắc.
- Làm sao vậy, Mạc Phàm, có phải anh làm hỏng rồi không?
An Hiểu Hiên nhận ra được dị dạng trong mắt Mạc Phàm, tức giận hỏi.
Từ khi Mạc Phàm thổ lộ với Bạch Tiểu Tuyết, cô càng nhìn Mạc Phàm càng không vừa mắt, nhìn thế nào cũng giống người đàn ông xấu xa đoạt người phụ nữ của cô.
- Có người vào bí cảnh này trước rồi.
Mạc Phàm không chấp nhặt với An Hiểu Hiên, nhìn trận pháp màu vàng kia nói.
- Còn ai biết bí cảnh này nữa?
Tiểu Tuyết lo lắng hỏi.
- Chúng ta vào xem thì biết.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Kiếp trước lúc bí cảnh mở ra hắn đúng lúc nhảy xuống, cho nên trên Địa Cầu có ai đó mở được bí cảnh cũng không hề kỳ lạ.
Nếu không có ai mở ra được, năm đó hắn đã thành thi thể, không có y tiên bất tử, cũng không có hắn hiện giờ.
Chỉ là lúc này có người vào trong bí cảnh, sẽ là ai đây?
- Chúng ta phải nhảy sao, anh?
Tiểu Vũ hơi sợ hãi nói.
Cô đã đến cảnh giới Trúc Cơ, nhảy từ nơi cao như vậy xuống cô vẫn rất sợ.
- Không cần, chúng ta có thể đi vào.
Mạc Phàm cười nói.
Một tay hắn vươn về phía trận pháp màu vàng trên đỉnh chóp lương đình, tay khẽ kéo, trận pháp giống như chịu một lực lượng khiên dẫn, bay về phía tay hắn.
Cùng lúc đó, trong hồ nước dưới vách núi, một quang môn xuất hiện.
Chỉ trong phút chốc, quang môn này như thang máy di chuyển từ dưới chân núi lên đến chỗ đám Mạc Phàm.
“Xoèn xoẹt…” Tiếng tảng đá ma xát vang lên, kim quang ở hai bên thu lại, cửa đá mở ra, linh khí như thủy triều phả vào mặt, cảm nhận được rõ như nước hất vào, toàn thân không ẩm ướt, nhưng sảng khoái nói không nên lời.
- Nơi này là tiên cảnh nhân gian đó sao?
Tiểu Tuyết kinh ngạc vuimừng nói.
Cô thân là đại tiểu thư Bạch gia, lớn như vậy mà chưa từng thấy linh khí nồng đậm đến thế.
Đây mới là bên ngoài, nếu vào bên trong không biết linh khí khủng bố bao nhiêu.
- Vào thôi.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua quang môn, cười nói với đám Tiểu Tuyết.
Đám Tiểu Tuyết nhìn thoáng qua quang môn, Bạch Tiểu Hàn và A Hào ở phía trước, Mạc Phàm đi sau cùng, đám người chậm rãi đi vào quang môn.
Bọn họ vừa vào quang môn, bao gồm Mạc Phàm trong đó, mọi người lập tức bị vùng kim quang bao phủ.
Kim quang chỉ chớp lóe, liền lùi lại như thủy triều, lộ ra một cảnh tượng khác.
Trước người bọn họ không có vách núi, cũng không có hồ nước, trước mắt hoàn toàn là nơi khác.
Một vùng rừng rậm mênh mông vô bờ, đại thụ chọc trời, đại thụ mấy người ôm không hết có ở khắp nơi.
Sâu trong rừng rậm là kiến trúc hình Kim Tự Tháp ba tầng đứng sừng sững, những đại thụ chọc trời có vẻ nhỏ đi nhiều ở trong Kim Tự Tháp.
Cầu trong rừng rậm nối thẳng đến dưới chân Kim Tự Tháp.
Nhưng rừng rậm phía trước bị một con sông rộng gần trăm mét ngăn trở, một đoạn cầu vượt sông mà đứng, ở giữa có lỗ hổng rất to, giống như có người cố ý làm vậy.
Ngoại trừ rừng rậm, Kim Tự Tháp, sông rộng và đoạn cầu ra, linh khí nồng đậm như tìm được nơi phát tiết, chui vào trong cơ thể mấy người.
Đám Tiểu Hàn, Tiểu Vũ thì không sao, bọn họ đã có tu vi, có thể khống chế những linh khí này.
Tiểu Tuyết và Tiểu Manh là người bình thường, linh khí nhập thể quá nhiều là độc, khuôn mặt hai người lập tức đỏ bừng.
Mạc Phàm tạo pháp ấn, hai màn hào quang xuất hiện trên người bọn họ, bao bọn họ ở bên trong, lúc này sắc mặt hai người mới khá hơn chút.
Nhưng đúng lúc này một giọng nói chói tai truyền từ bên cạnh đến.
- Đúng là oan gia ngõ hẹp, vậy mà gặp được cậu ở đây, Mạc tiên sinh.