Bốn tiếng sau, trên một ngọn núi hai trăm mét ở thành phố Nam Sơn.
Bởi vì ngọn núi này thường xuyên bị mây đen che khuất, bởi vậy được gọi là núi Ma Son.
Trên núi có một ngôi chùa, đoạn đường hẻo lánh, bình thường cũng không có nhiều người lui tới nơi này, nhưng bên trong có không ít hòa thượng, khoảng chừng một hai trăm người, nơi này đúng là nơi ở của Tu La Tông.
Lúc này Khổng Tuyên đang ở trước cửa chùa, bên cạnh cô ta là một lão hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ.
Lão hòa thượng này khoảng năm sáu chục tuổi, cơ thể hơi mập, không tính là cao, chỉ tới tai Khổng Tuyên.
Tai to mặt lớn nhìn vô cùng bỉ ổi, đôi mắt chuột hữu ý vô ý liếc bộ ngực cao ngất của Khổng Tuyên, không ngừng nuốt nước miếng.
Hòa thượng này là Tuệ Trí tông chủ Tu La Tông, một ma tu Nội Kình đỉnh phong, cũng có khả năng trở thành Tiên Thiên Tông Sư nhất.
Ông ta vì giải quyết tai hại của Tu La Ma Công khiến người ta điên cuồng, tìm kiếm hỏi thăm mỗi đại tự miếu đạo quán, cuối cùng đạt được một bộ Tâm Kinh, có thể khống chế một chút kích thích thị huyết thành cuồng.
- Khổng đại tiểu thư, đã muộn thế này rồi, cô đến đây là có chuyện gì?
Tuệ Trí nịnh nọt hỏi.
Sau đó ông ta thấy đám Tuệ Năng chưa quay về, lại hỏi một câu.
- Hai người kia đâu rồi, không phải theo đại tiểu thư đến thành phố Đông Hải sao, sao không cùng quay trở về?
Lông mày Khổng Tuyên nhíu lại, lạnh lùng hỏi:
- Tôi cần giải thích với ông sao?
- Đương nhiên không cần.
Tuệ Trí vội vàng nói, trong đáy mắt hiện lên hung ác nham hiểm.
Một tiểu nha đầu mà dám hung hãn trước mặt ông ta như thế, nếu Khổng Tuyên không phải là đại tiểu thư Khổng gia, ông ta đã sớm lột Khổng Tuyên trần như nhộng, tìm một chỗ dưới tàng cây làm cô ta rồi.
Cho dù là đại tiểu thư Khổng gia, đợi ông ta đến Tiên Thiên Tông Sư sẽ đưa ra yêu cầu với Khổng gia, nhất định phải ngủ với Khổng Tuyên này.
Bọn họ là những cao thủ võ đạo được Khổng gia bồi dưỡng ra, chỉ đến Tiên Thiên Tông Sư mới có tư cách bàn điều kiện với Khổng gia.
Vì tu luyện ma công rắm chó này, bọn họ giết sạch người nhà, chuyện này vẫn không có gì, vứt đi lớn như thế địa vị vẫn dưới Khổng gia, không nói ra yêu cầu hà khắc thì thực có lỗi với mình.
- Không cần là được, lập tức triệu tập mọi người đến bảo điện Đại Hùng, tôi có chuyện quan trọng tuyên bố.
Khổng Tuyên lạnh lùng liếc mắt nhìn Tuệ Trí nói.
Lúc này sao, hay là ngày mai được không?
Tuệ Trí nhíu mày, có chút khó xử nói.
Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, tất cả mọi người ngủ rồi.
Không ngủ cũng đang cày cấy với trên người người phụ nữ nào đó, lúc này triệu tập tất cả bọn họ tới sao?
- Lời nói của tôi cần lặp lại lần thứ hai sao?
Sắc mặt Tuệ Trí trầm xuống, vội vàng lắc đầu, giận dữ trong đáy mắt lại dày đặc thêm chút nữa.
Tôi lập tức đi làm.
Nhớ rõ là tất cả mọi người, nếu thiếu một ai thì biết tay tôi.
Khổng Tuyên nghiêm túc nói.
- Da, da...
Tuệ Trí vô cùng buồn bực gật đầu, vội vàng đi gõ chuông triệu tập mọi người gấp, trong lòng buồn bực giống như mới vừa tìm được hai tiểu thư xinh đẹp, ném lên trên giường chuẩn bị giơ roi thúc ngựa, cởi quần áo phát hiện hai người là
yêu.\
- Mình đang làm gì thế này? Tuệ Trí rời đi, trong mắt Khổng Tuyên
hiện lên chút mờ mịt, đi về phía bảo điện Đại Hùng.
Không lâu sau tất cả những người trong Tu La Tông được triệu tập đến bảo điện
Đại Hùng, cơ bản trên mặt mỗi người đều có chút không tình nguyện. Nhưng nhìn thấy Khổng Tuyên, không ít người giận mà không dám nói gì, một số người hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Khổng Tuyên.
Khổng Tuyên là mỹ nữ nổi tiếng ở thành phố Nam Sơn, bộ dạng xinh đẹp, dáng người còn nóng bỏng, là tình nhân trong mộng của không biết bao nhiêu người. Buổi tối nhìn thấy mỹ nữ như thế dậy cũng đáng, làm sao có thể ngủ một tối mới càng giá trị.
- Đại tiểu thư, mọi người đến đông đủ rồi, cô có chuyện gì muốn tuyên bố thế? Tuệ Trí hỏi.
Khổng Tuyên thấy cửa bảo điện Đại Hùng đã khóa kỹ, nói:
- Các người giết người nhà của mình có hối hận không?
Trong bảo điện Đại Hùng, tất cả đệ tử Tu La Tông đều lộ ra nụ cười gằn quen thuộc.
- Đại tiểu thư, tôi hối hận, hối hận không tìm thêm mấy cha mẹ, làm quen với nhiều bạn hơn nữa.
Một tên đầu bóng loáng đeo kính cười nói.
Bọn họ tu luyện ma công, ngoại trừ thiên phú ra, người nào giết càng nhiều người thân bạn bè, thực lực sẽ tăng nhiều hơn, người thân bạn bè ít thì yếu kém, địa vị cũng thấp.
Gia tộc Đông Hải có tên tiểu tử bắt nạt Khổng gia tôi, các người nên làm thế nào?
- Vậy còn phải nói sao, đương nhiên là diệt khẩu cả nhà cậu ta, không biết là gia tộc nào ở Đông Hải?
Tuệ Trí cười âm hiểm nói.
Đắc tội Khổng gia, vậy còn phải nói, tất phải diệt tộc.
Khổng Tuyên không trả lời, trầm mặc một lúc mới mở miệng lần nữa.
- Người kia bảo tôi nói với các người, tất cả chúng ta có thể chết.
Lời này vừa vang lên, tất cả đệ tử Tu La Tông ở trong bảo điện Đại Hùng sửng sốt, nhìn Khổng Tuyên đầy khác thường.
Nhất là Tuệ Trí, ngay từ đầu ông ta đã cảm thấy Khổng Tuyên có gì đó không đúng.
- Tông chủ, có phải Khổng tiểu thư bị trúng tà rồi không?
Một lão hòa thượng gầy khô hỏi.
- Người kia chuẩn bị giết chúng ta thế nào, sẽ không đặt bom hẹn giờ trên người Khổng tiểu thư đấy chứ, tôi cảm thấy cần phải kiểm tra người Khổng tiểu thư một phen.
Một tên hòa thượng bỉ ổi khác cười dâm nói.
Khổng tiểu thư này quá kỳ lạ, cho dù kiểm tra người Khổng tiểu thư một phen, Khổng gia cũng sẽ không nói gì. Dù sao nhỡ đâu thật sự có bom, cho dù
bọn họ có không ít cao thủ Nội Kình cũng phải chết hết.
Tu La Tông không còn, thực lực của Khổng gia cũng sẽ giảm mạnh.
- Tôi thấy được đó, tông sư ông cảm thấy thế nào?
Người kia vừa mở miệng, bên cạnh lập tức có người phụ họa. Ngay cả Tuệ Trí cũng nhếch miệng cười, nhìn dáng người duyên dáng của Khổng Tuyên. Vừa rồi Khổng Tuyên vô lễ với ông ta như thế, đây chắc chắn là cơ hội giáo
huấn Khổng Tuyên.
Sau này giao một đệ tử không nghe lời cho Khổng gia, Khổng gia cũng sẽ không làm gì, chỉ là chuyện vá một tầng màng. - Khổng tiểu thư, vì an toàn của Tu La Tông chúng tôi và Khổng gia, chúng tôi chỉ có thể đắc tội. Tuệ Trí cười dâm nói.
Nói xong tay ông ta muốn duỗi về phía Khổng Tuyên.
Lúc này môi Khổng Tuyên mở ra, Diệt Ma Kinh chua xót khó hiểu truyền từ miệng cô ta ra.
Mọi người sửng sốt, sau đó đều cười to.
Bọn họ là vũ khí trong tay Khổng gia không phải là Tôn Ngộ Không thuộc hạ của Đường Tăng, niệm Kim Cô Chú sẽ sống không bằng chết.
Nhưng Tuệ Trí còn chưa chạm vào người Khổng Tuyên, sắc mặt ông ta thay đổi.
Khổng Tuyên niệm kinh còn lợi hại hơn Kim Cô Chú, bình thường nội khí của bọn họ ôn hòa, bây giờ nhanh chóng sôi trào hừng hực, đi loạn trong cơ thể bọn
họ.
Vốn là Tuệ Trí, sau đó tất cả đệ tử Tu La Tông trong bảo điện Đại Hùng đều biến
sắc, tươi cười trên mặt lập tức cứng ngắc, sắc mặt vô cùng khó coi. Có người bịt lỗ tai nhưng không có tác dụng gì.
Có người vận chuyển công pháp, muốn khống chế nội khí trong cơ thể mình,
càng khống chế khí của mình càng cuồng loạn.
“A!” Tiếng kêu thảm thiết truyền ra bảo điện Đại Hùng.
Một đệ tử Tu La Tông không chịu nổi, một bàn tay cắm vào ngực một đệ tử
khác.
Huyết khí nồng đậm tràn ngập ra, mắt không ít đệ tử lập tức đỏ bừng, Tu La Địa hàng lâm.
Ngục “A!” Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.
- Đừng niệm, đừng niệm nữa!
Nhưng mà Khổng Tuyên không dừng lại.
"A a a..."
Tiếng kêu giằng co nửa tiếng, lúc này trong bảo điện Đại Hùng mới yên tĩnh
lại.
Không ít người bị nội kình xuyên nhập thương tích đầy mình mà chết, có người
bị đồng môn giết chết.
Mãi đến khi trong bảo điện Đại Hùng không còn tiếng động, lúc này Khổng
Tuyên mới dừng lại, thần chí chậm rãi khôi phục lại.
Rất lâu sau cô ta ôm đầu đau nhức, nhìn thoáng qua máu me đầm đìa trước mặt trong bảo điện Đại Hùng. “A!” Tiếng thét chói tai thê lương truyền vang trong bảo điện Đại Hùng, phá màng tai người ta.
Nhất kinh văn, nhất tông diệt.