- Tiểu tử Hoa Hạ, cậu sẽ trở thành vật thí nghiệm của tôi.
Trong đôi mắt Albert lóe lên ánh sáng lạnh, hung dữ nói.
Những người khác bị khắc chế không tính là gì, những người này vốn có chỗ thiếu hụt.
Không nói tới Lang Vương Charles và Vampire Dracula, rất dễ bị thần thánh khắc chế.
Ma Pháp Sư Merlin không có kỵ sĩ bảo vệ, e sợ thương tổn hệ tinh hồn, năng lực cận chiến còn rất kém.
Chiến Thần Ares thì một khi nguyện lực chịu ảnh hưởng, thực lực sẽ dao động rất lớn.
Mà Luyện Kim Thuật của ông ta, ngàn năm qua vẫn được gọi là trên ma pháp, không bị bất luận kẻ nào phá giải được.
Có thể nói đây là chuyện kiêu ngạo lớn nhất của ông ta, hiện giờ kiêu ngạo này bị Mạc Phàm hủy diệt rồi.
Một Hoàng Phủ Thái Ất không bằng ông ta, trải qua Mạc Phàm chỉ điểm, vậy mà có thể khắc chế ông ta.
Ngàn năm qua, ông ta chưa bao giờ muốn giết một người như vậy.
Ông ta không nói nhiều lời vô nghĩa với Mạc Phàm, trước người xuất hiện một vòng xoáy màu đen.
Một tay ông ta với vào trong vòng xoáy màu đen, khi rút tay ra, một chiếc nhẫn màu đen xuất hiện trong tay ông ta.
Ông ta đeo nhẫn màu đen lên ngón tay trống.
Ông ta cũng không ngâm xướng chú ngữ, khắc họa Ma Pháp Trận, hai tay đeo nhẫn lập tức tạo thành hình chữ thập.
Ma Pháp Trận vô cùng phức tạp dâng lên từng tầng từng tầng quanh ông ta, có tổng cộng mười tầng đan xen, trôi nổi trong không trung.
Trên hai tay ông ta, bỗng nhiên mười cái nhẫn sáng lên.
Ma Pháp Trận mười tầng theo hai tay ông ta tách ra đột nhiên mở rộng, bao phủ bọn họ và Mạc Phàm ở bên trong.
- Thương Longinus.
Một tay ông ta vươn về phía Mạc Phàm, nhỏ giọng quát.
Mạc Phàm có thể hủy thứ ông ta luyện thành dễ dàng, Luyện Kim Thuật đã không có tác dụng với Mạc Phàm, chỉ lãng phí lực lượng trong thánh thạch của ông ta mà thôi.
Nếu Luyện Kim Thuật không có tác dụng với Mạc Phàm, vậy thì dùng ma lực trong thánh thạch thôi động ma pháp.
Tuy ông ta còn chưa gom đủ mười miếng thánh thạch ngũ cấp, cộng thêm một thánh thạch tứ cấp đỉnh phong, toàn bộ thánh thạch bùng nổ tứ cấp đỉnh phong, cũng có thể khu động thứ kia rồi.
Ông ta mới nói xong, bên trong Ma Pháp Trận, một cây trường thương bao phủ toàn bộ khí tức lộ đầu ra.
Trường thương huyết sắc này dài hai mét, cánh tay có kích thước trẻ con, không biết do thứ gì tạo ra, toàn thân đỏ như máu, trên mũi thương luôn nhỏ giọt máu.
Khí tức tà dị, cường đại, sắc bén, cho dù là bất luận ai ở đây đều nhíu mày.
Nhất là đám Tần Vô Nhai, bỗng nhiên sắc mặt bọn họ thay đổi, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng.
Bọn họ biết rõ thực lực của Mạc Phàm, đối phó được đám Albert không kỳ lạ chút nào.
Nhưng cây thương mà Albert triệu hồi ra thì khác.
Cây thương này từng giết Thần Chi Tử trong truyền thuyết, huyết dịch vĩnh viễn không khô là vì huyết dịch của Thần Chi Tử.
Bởi vì giết Thần Chi Tử, cây thương này còn có một cái tên khác là thương vận mệnh.
Nói cách khác, cầm cây thương này có ý nghĩa nắm giữ toàn bộ vận mệnh, ở phía dưới cây súng này, cho dù là vận mệnh của thần linh cũng bị đoạn tuyệt.
Sau khi cây thương này ám sát Thần Chi Tử, trải qua một thời gian tranh giành, liền biến mất không thấy.
Ai biết cây súng này lại xuất hiện trong tay Albert, còn được Albert sử dụng.
Cây thương này đều là thần khí như Thạch Trung Kiếm của King Arthur trong truyền thuyết, trừ phi có thực lực lục cấp hoặc cao hơn, nếu không không thể sử dụng.
Đám Phương Hạo Thiên muốn nhắc nhở, còn chưa mở miệng thì ở dưới thương Longinus, căn bản không thể phát ra âm thanh.
Nhận thấy được vấn đề này, sắc mặt sáu người càng khó coi.
Nếu có thể vượt qua lực lượng của vũ khí tiên tiến, vậy là cây thương này rồi.
Mạc Phàm có thể đỡ được vũ khí tiên tiến, nhưng không thể đỡ được cây thương này.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn thoáng qua thanh trường thương huyết sắc, phát ra tiếng “oa” nhẹ.
Chín người này không cho hắn quá nhiều bất ngờ, hắn vốn hơi thất vọng với chín người này, không ngờ lại có một trường thương như vậy.
Trường thương này không chỉ có cấp bậc trên Hồng Liên mà hắn luyện chế, bên trong còn ẩn chứa lực nguyền rủa vô cùng đáng sợ.
Lực nguyền rủa này, cho dù là hắn bị đâm trúng, chỉ sợ sẽ không tốt lắm.
- Vậy mà trên Địa Cầu lại có vũ khí như vậy.
Trong mắt Mạc Phàm hiện lên vẻ nghiêm trọng, nói.
- Tiểu tử, chưa một ai có thể khiến tôi sử dụng trường thương này, may mắn đúng không, cậu chết ở đây là chết dưới trường thương giết được thần linh.
Albert thấy Mạc Phàm lộ ra vẻ e sợ, cười đắc ý nói.
- Đợi trường thương này đâm được tôi rồi nói sau.
Nghiêm trọng chỉ chớp lóe lướt qua trong mắt hắn, hắn thản nhiên nói.
Trường thương này rất đáng sợ, nhưng sao hắn không nhìn ra, trường thương này vượt qua phạm vi năng lực của Albert.
Albert muốn chân chính sử dụng trường thương này, vẫn còn cần một ít thời gian.
Hắn chỉ cần giết Albert trong thời gian này là được.
- Còn nữa cây thương này, tôi muốn rồi.
Mạc Phàm nói tiếp.
Một trường thương như vậy, nếu gặp, dù thế nào cũng phải giành tới tay.
- Mạc Phàm, cậu đừng quá kiêu ngạo, cậu đã quên cậu không chỉ đối phó mình Albert, còn mấy người chúng tôi nữa sao?
Hải Vương trầm giọng nói.
Thời gian ông ta ở Địa Cầu còn lâu hơn thương Longinus giết thần linh kia, tất nhiên có biết thương Longinus này.
Với thực lực của ông ta không giết được Mạc Phàm, nhưng cây thương kia thì có thể.
Những lời này vừa vang lên, hai tay ông ta nắm lấy tam xoa kích, dùng lực gõ xuống mặt biển.
- Hải Ma, đi ra cho tôi!
Nước biển dưới chân Mạc Phàm lập tức như đang sống, ngưng tụ thành trên vạn bàn tay, mang theo lực lượng khắp đại hải quấn lấy người Mạc Phàm, kéo Mạc Phàm vào trong nước biển.
Cùng lúc đó, Merlin, Meire, Kagan cũng ra tay.
- Vận Mệnh Chi Tỏa!
Trong mắt Merlin lóe sáng, một Ma Pháp Trận vĩ đại xuất hiện trên đỉnh đầu Mạc Phàm, từng sợi tỏa liên màu bạc rơi xuống, khóa cơ thể Mạc Phàm lại.
- Địa Ngục Chi Nhãn!
Meire nhanh chóng vẽ vài nét trong không trung, một đôi mắt màu đen mở ra trong Ma Pháp Trận ông ta vẽ, một đạo hắc quang chiếu về phía Mạc Phàm, định trụ cả người hắn lại.
- Sâm La Vạn Vật.
Kagan nổi giận thét lên một tiếng, trên người tỏa ra lục quang.
Thực vật sinh trưởng một cách điên cuồng, giống như cự thú tiền sử cắn nuốt Mạc Phàm ở bên trong.
Chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm đã bị ma pháp của bốn người khống chế hoàn toàn.
Cũng trong thời gian này, thương Longinus của Albert cũng lộ đầu ra hẳn.
Albert hơi thở phào nhẹ nhõm, tươi cười đắc ý xuất hiện trên mặt ông ta.Nếu không có những người khác giúp đỡ, ông ta thật sự không dám triệu hồi cây thương này.
Bởi vì một khi đối phương không bị khí tức của cây thương này khống chế, có khả năng trước khi ông ta triệu hồi ra cây thương này, đã bị người ta giết chết.
Hiện giờ không còn phải lo lắng nữa.
- Mạc Phàm, vận khí của cậu không tốt, cây thương này vẫn được tôi triệu hồi ra rồi.
Những lời này vừa vang lên, cây thương Longinus biến mất.
“Phập” một tiếng, bốn thanh lưỡi lê nhập vào trong cơ thể Mạc Phàm.