Bác sĩ này mới nhiễm Huyết Độc không lâu, liền biến thành huyết nhân.
Cho dù có lúc tỉnh táo, nhưng trên người luôn được huyết sắc vây quanh.
Mạc Phàm chỉ tỏa ra kim quang, vẽ trận pháp, không chỉ không bị bác sĩ này thương tổn tới, quang mang trong trận pháp bắn ra còn có thể tinh lọc Huyết Độc, khiến Huyết Độc trên người bác sĩ kia không còn một chút gì, còn rất đơn giản.
Huyết Độc này khiến bọn họ suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng càng có nhiều người bị nhiễm Huyết Độc hơn, nhưng không thể làm gì Huyết Độc.
Ngay cả Tần Tịch Nghiên cao thủ y đạo của tông môn ẩn thế mời tới cũng chỉ nói ra một loại thuốc, không có loại thuốc này, cô ta cũng không có biện pháp chữa trị.
Nhưng Mạc Phàm chỉ tiện tay vẽ trận pháp, đã có thể giải trừ được Huyết Độc.
- Chuyện này…
Trong lúc này, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm, trong mắt đều là không thể tin được.
- Huyết Độc được giải như vậy sao?
- Sao có chuyện này được?
Phương Thế Phong nhíu mày, hoàn toàn không tin vào hai mắt mình.
Anh ta cố ý bảo người ta mở Tỏa Thần Tỏa, là muốn Mạc Phàm bị nhiễm trong phòng cách ly, ai biết lại có kết quả này.
- Làm sao có thể.
Phương Thế Phong lặp lại, trong mắt đều là không cam lòng.- Thế Phong, còn không nhanh thả Mạc tiên sinh ra?
Hoa Diệp thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng liếc Phương Thế Phong một cái nói.
Lúc Mạc Phàm bị bác sĩ kia làm bị thương, anh ta cảm thấy xong rồi.
Nếu Mạc Phàm không giải được Huyết Độc trên người, một khi Huyết Độc phát tác, chắc chắn phòng cách ly này không ngăn được Mạc Phàm, có khả năng cả chiến hạm đều bị Mạc Phàm phá nát.
Tuy cuối cùng chuyện như vậy không xảy ra, nhưng quả thật dọa anh ta nhảy dựng lên.
Phương Thế Phong do dự một lát, lông mày lập tức giãn ra.
- Như vậy không hay đâu, quả thật bác sĩ ngu ngốc này đã khôi phục rất nhiều, nhưng trên người ông ta và tiểu huynh đệ này còn Huyết Độc hay không không ai biết, tôi cảm thấy vẫn nên để người ta kiểm tra rồi thả bọn họ thì hơn, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì không hay rồi.
Mạc Phàm chữa được Huyết Độc thì thế nào, anh ta không thả Mạc Phàm ra, ai có thể làm gì anh ta?
- Phương Thế Phong, cậu muốn làm gì?
Hoa Diệp nắm chặt tay, tức giận nói.
Từ khi Phương Thế Phong xuất hiện, anh ta luôn kìm nén lửa giận, đã đến lúc này rồi, vậy mà Phương Thế Phong còn dám ra tay với Mạc Phàm.
Ý niệm của anh ta vừa động, một tiếng long ngâm vang lên, linh khí khổng lồ tỏa từ người anh ta ra bốn phía, hình thành hai bạch long trông rất sống động quanh anh ta, kình phong mãnh liệt tùy ý mà ra xung quanh, thổi tóc và quần áo không ít người bay phấp phới, cũng khiến bầu không khí trong phòng cách ly đông cứng lại, giống như một quả bom được châm lửa.
- Thế nào, Hoa Diệp, anh muốn ra tay với tôi trên chiến hạm à?
Phương Thế Phong hơi nhếch miệng, khinh thường nói.
Trên chủ hạm Kiêu Long, cùng với trên chiến hạm Hoa Long do Hoa Diệp chưởng quản, anh ta sẽ không làm chuyện này với Hoa Diệp.
Nhưng trên chiến hạm Phong Long của anh ta, Hoa Diệp dám ra tay với anh ta, nghĩa là không muốn rời khỏi chiến hạm Phong Long rồi.
Nhất là hiện giờ đang là lúc Huyết Độc lan tràn, anh ta hoàn toàn có thể nói là Hoa Diệp trúng Huyết Độc.
- Tiểu Diệp, theo ý cậu ta đi, nơi này không ngăn được Mạc tiên sinh đâu, Mạc tiên sinh muốn ra là ra được ngay.
Long Bác không thèm nhìn Phương Thế Phong, ngăn cản.
Tuy Phương Thế Phong là cháu nội của sư phụ ông ta, nhưng hành động việc làm của Phương Thế Phong, ông ta muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được, hơn nữa ông ta cũng không muốn bảo vệ.
Còn phòng cách ly này, muốn giam Mạc Phàm còn kém quá nhiều.
Hoa Diệp nhíu mày, lúc này mới xoay người nhìn Mạc Phàm bên trong phòng cách ly.
Phương Thế Phong không để ở trong lòng, phòng cách ly này dùng hợp kim cao cấp tạo ra, còn khắc đủ loại trận pháp, cao thủ Thần Cảnh bình thường cũng đừng nghĩ đến chuyện ra được, tiểu tử này muốn ra là có thể ra được, đùa gì thế.
Nhưng anh ta cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng tạm thời không nghĩ ra được có vấn đề gì.
Chỉ hơi nghĩ một lát, anh ta từ bỏ rồi.
Bên trong phòng cách ly, huyết sắc trên người bác sĩ kia vừa rút đi, ông ta chậm rãi mở mắt, muốn đứng dậy khỏi mặt đất, bởi vì cơ thể quá yếu mà thất bại vài lần.
- Tôi làm sao vậy?
Bác sĩ kia nhìn Mạc Phàm mê man hỏi.
- Khí huyết tiêu hao quá nhiều, có chút suy yếu mà thôi, nhưng Huyết Độc trên người ông đã được giải hết rồi.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe lam quang cẩn thận đảo qua người bác sĩ, thản nhiên nói.
- Huyết Độc được giải rồi sao?
Vẻ mặt bác sĩ kia sửng sốt, mờ mịt nói.
Ông ta chỉ nhớ mình bị nhiễm Huyết Độc, còn không có ấn tượng với chuyện khác.
- Đây là mấy viên Khí Huyết Đan, ăn xong sẽ khá hơn.
Mạc Phàm lấy một bình ngọc ra, đưa cho bác sĩ này.
- Cậu, cậu là?
Bác sĩ kia nhìn Khí Huyết Đan trong tay Mạc Phàm, do dự một lát.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, đặt bình ngọc vào tay bác sĩ kia, rồi dời mắt nhìn Phương Thế Phong ở bên ngoài phòng cách ly.
- Tôi cho anh một cơ hội, tự mình mở cánh cửa này ra, hay là tôi tự mở nó ra?
Trên mặt Mạc Phàm không có một chút gợn sóng, nói.
Hắn không thèm quan tâm chuyện Phương Thế Phong ra tay, là vì Phương Thế Phong ra tay thế nào đều không thể làm gì hắn.
Nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể ra tay với hắn, mà không phải trả cái giá thật đắt.
Phương Thế Phong cười lạnh lùng, đi đến trước cửa.
- Tiểu huynh đệ, xin lỗi, tôi hoài nghi cậu cũng bị nhiễm Huyết Độc, cho nên tạm thời không thể để cậu ra ngoài.
Tiểu tử này khiến anh ta mất mặt như vậy, còn mở miệng uy hiếp anh ta, sao anh ta có thể thả tiểu tử này ra?
“A!” Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, một chân khẽ nâng lên.
Theo hắn nhấc chân, “răng rắc” một tiếng, trong chớp mắt thủy tinh trước mặt hắn đầy vết rạn khắp nơi.
Ngay sau đó thủy tinh vỡ ra thành mảnh, rơi lên trên mặt đất.
Chân Mạc Phàm hạ xuống đi từ trong ra.
Long Bác và Hoa Diệp thì không sao, giống như đã sớm dự đoán được.
Mắt đám Phương Thế Phong thì mở to, ngây ngẩn cả người, trong chớp mắt bất cần đời trên mặt biến mất.
Thủy tinh này không phải là thủy tinh bình thường, cho dù là máy laser, sóng siêu âm và vũ khí sóng âm cũng không có tác dụng với nó, bình thường dùng để giam những phần tử nguy hiểm, bên trong từng giam một số tà giáo cường đại và người ngoài hành tinh, vậy mà bị tiểu tử này phá dễ dàng.
- Rốt cuộc cậu là ai?
Phương Thế Phong lạnh lùng nói.
- Tôi sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng hỏi:
- Vừa rồi anh không nghe thấy sao?
Phương Thế Phong nhíu mày, vừa rồi, sắc mặt anh ta lập tức khó coi.
Vừa rồi anh ta cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, bây giờ hơi suy nghĩ một chút thì nghĩ ra.
Lúc trước Long Bác đều xưng với Mạc Phàm là Tiểu Phàm, vừa rồi Hoa Diệp lại xưng với Mạc Phàm là Mạc tiên sinh, có thể được gọi là Mạc tiên sinh, lại có tên là Mạc Phàm, thực lực và y thuật mạnh như vậy, hẳn là không còn ai khác, chỉ có Mạc Phàm Giang Nam danh chấn Hoa Hạ.
Mạc Phàm Giang Nam, người anh ta luôn ra tay lại là Mạc Phàm.
Trong phút chốc sắc mặt Phương Thế Phong trắng bệch.
- Chuyện này…