- Vạn Phệ Quỷ Ấn?
Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên dị sắc.
Chú ấn này bình thường là tông môn hạ xuống phòng ngừa đệ tử môn hạ phản bội sư môn, một khi trúng Vạn Phệ Quỷ Ấn này, sinh tử đều do người hạ ấn nắm trong tay.
Nếu kích hoạt loại chú ấn này, toàn bộ khí huyết và linh hồn của người bị hạ ấn sẽ bị chú quỷ cắn nuốt, trọn đời không thể siêu sinh.
Cho nên loại chú ấn này là một trong những chú ấn vô cùng tàn nhẫn, danh môn chính phái bình thường sẽ không sử dụng.
Lúc này vu chủ kích hoạt nhiều Vạn Phệ Quỷ Ấn trên người đệ tử Vu Thần Giáo như vậy, là muốn làm gì?
Chỉ trong chớp mắt Mạc Phàm thoải mái hơn, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Huyết Tế Trận bị hắn làm hỏng, vu chủ kích hoạt Vạn Phệ Quỷ Ấn trên người đệ tử Vu Thần Giáo, lấy khí huyết và linh khí của bọn họ.
- Ông muốn dùng đệ tử Vu Thần Giáo ông làm huyết tế sao?
- Nếu không thì thế nào?
Vu chủ cười âm hiểm nói, vẻ mặt rất thản nhiên, giống như những đệ tử Vu Thần Giáo vốn nên dùng để huyết tế.
Kích hoạt Vạn Phệ Quỷ Ấn là một trong những kế hoạch của bọn họ, nếu không phải vì vạn bất đắc dĩ, ông ta sẽ không sử dụng.
Nhưng Mạc Phàm thật sự quá cường đại, chỉ sợ đã đến tu vi Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh cao.
Nếu ông ta trẻ hai mươi tuổi, khí huyết còn chưa khô kiệt có thể đấu với Mạc Phàm một trận.
Ông ta hiện giờ, bất luận là pháp thuật hay võ đạo đều không là đối thủ của Mạc Phàm.
Một khi đã như vậy, vì tương lai của Vu Thần Giáo bọn họ, chỉ có thể hi sinh những người khác.
- Cho dù tôi chết cũng không để ông kích hoạt chú ấn!
Một trưởng lão không cam lòng quát lên, một tay lấy thế lôi đình vỗ mạnh về phía đầu mình.
Ông ta là trưởng lão của Vu Thần Giáo, đã cống hiến không ít cho Vu Thần Giáo, cả đời coi như là cẩn trọng, tuyệt không hai lòng với Vu Thần Giáo.
Kết quả lại bị Vu Thần Giáo thi triển Vạn Phệ Quỷ Ấn, ông ta không muốn chết như vậy.
- Ông chết, hồn phách của ông sẽ trở thành tế phẩm của thiếu vu chủ, đừng từ chối nữa, yên tâm làm tế phẩm của thiếu vu chủ đi, muốn trách thì phải trách Mạc Phàm.
Vu chủ cười gằn nói.
- Ông làm như vậy, sẽ không được chết tử tế…
Trên khuôn mặt trưởng lão này và đám đệ tử Vu Thần Giáo xung quanh đều là phẫn nộ và không cam lòng, giận dữ hét.
Trán Hà Thi Thi, tam trưởng lão, tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão không có Vạn Phệ Quỷ Ấn, lúc này bọn họ có chút cảm giác thỏ chết cáo khóc.
Nếu huyết tế người bình thường bọn họ sẽ không có ý kiến, vậy mà vu chủ lấy đệ tử Vu Thần Giáo bọn họ Tế Tự, chuyện này hơi quá phận rồi?
- Dám nói chuyện với tôi như vậy, quả thật các người rất đáng chết!
Vu chủ cười lạnh lùng, cuối cùng tạo thủ ấn thành công.
Chỗ mi tâm ông ta sáng lên, một tỉ ấn màu đen bay từ trong ra.
Toàn thân tỉ ấn màu đen, như mặc ngọc, bộ dạng một tay có thể cầm.
Bên trên là cái đầu hình ác quỷ hung dữ, phía dưới là hình vuông, dưới đáy có khắc mấy vặn tự nguệch ngoạc.
- Đi!
Vu chủ ném quỷ tỉ lên trên núi.
Quỷ tỉ chớp lóe ô quang, như sao băng bay về giữa sườn núi, bay được một khoảng liền biến mất trong hư không, khi xuất hiện đã đến trên tế đàn.
Một đạo hắc quang bắn ra từ đỉnh chớp quỷ ti, trên tế đàn lập tức lõm xuống một cái máng khảm, giống hệt như quỷ tỉ kia.
“Ken két…” Âm thanh tảng đá ma sát vang lên, quỷ tỉ khảm vào trong đó.
Quỷ tỉ vừa mới khảm vào bên trong, bỗng nhiên ác quỷ phía trên mở to mắt, nở rộ ánh sáng đỏ như máu.
Cùng lúc đó, trong phạm vi Vu Thần Sơn, ngoại trừ Hà Thi Thi và ba vị trưởng lão khác, đệ tử Vu Thần Giáo khác mặc kệ có dính hỏa vũ của Mạc Phàm hay không, Vạn Phệ Quỷ Ấn trên trán sáng lên.
- A, không…
Tiếng kêu thê lương như ác quỷ phát ra từ miệng bọn họ.
Trong mắt mọi người tràn đầy vẻ sợ hãi, bắp thịt trên mặt giật giật như ác quỷ hung dữ, thân thể không ngừng run rẩy, giống như vô cùng thống khổ.
Có một số người muốn tự sát, nhưng khí thể đỏ như máu vẫn bay từ trong tai mắt mũi miệng bọn họ ra.
Không lâu sau, những người này giữ lại thống khổ, biểu cảm không cam lòng lúc trước, biến thành cỗ thây khô.
Khí thể màu đỏ trong không trung tụ tập lại, như rặng mây đỏ bay trong thiên không, bay về phía tế đàn, biến mất vào trong đầu lâu hình ác quỷ trên tế đàn.
Đầu màu đỏ của ác quỷ tỏa sáng, đường vân huyết sắc từ đầu ác quỷ lan tràn xuống dưới tế đàn.
Chỉ trong chớp mắt, Ma Văn phức tạp trên tế đàn đều sáng lên hồng quang, vòng đỏ biến mất trên bầu trời lại xuất hiện.
Nhạt hơn trước một chút, nhưng gần như hình thành một vòng tròn đầy đủ, như một mặt trời khác treo trên bầu trời.
Một đỏ một đen huyết nhật lâm không, quỷ dị khó có thể nói.
Theo màu đỏ xuất hiện rất lâu, máu loãng đậm đặc chảy từ vòng đỏ ra, từ trên trời giáng xuống.
Một cỗ hồng hoang chi khí vô cùng lúng túng, tà dị, mênh mông xuất hiện từ trong máu loãng, tỏa ra xung quanh.
Chim chóc trên núi cảm nhận được khí tức này, nhao nhao bay về phía xa.
Hung mãnh như ác lang, cũng không do dự rời xa.- Mộc Đầu, huyết tế…
Trên vai Mạc Phàm, chân trước tiểu hồ ly giơ cao, hai mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm máu loãng từ trên trời giáng xuống, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
- Huyết tế thành công rồi.
Sắc mặt cô gái vu tộc kia trắng bệch, hoảng sợ nói.
Cuối cùng huyết tế vẫn thành công rồi.
Vu chủ nhìn máu loãng này, trên khuôn mặt già nua tràn đầy vui vẻ, lộ ra tươi cười đắc ý.
- Mạc Phàm, không phải cậu muốn ngăn cản Tế Tự của Vu Thần Giáo chúng tôi sao, sao cậu không ra tay đi, nếu không ra tay Tế Tự của chúng tôi sẽ thật sự thành công rồi.
Mạc Phàm chỉ nhíu mày, vẻ mặt không đổi.
- Cần tôi ngăn cản sao, không phải giết sạch các người là được à?
Hơn một ngàn đệ tử của Vu Thần Giáo, gần như đều bị vu chủ dùng Vạn Phệ Qu ỷ Ấn giết chết.
Hiện giờ bao gồm thiếu vu chủ hắn chưa từng gặp, chỉ còn lại sáu người.
Hắn đã không cần ngăn cản Tế Tự, chỉ cần giết sạch sáu người còn lại là được rồi.
- Giết sạch chúng tôi sao? Đợi thiếu vu chủ hoàn thành Tế Tự, người chết là cậu.
Vu chủ cười khinh thường, nói vô cùng chắc chắn.
Dùng đệ tử Vu Thần Giáo bọn họ làm huyết tế, tuy hiệu quả ít hơn dùng máu 10 vạn người huyết tế, chỉ sợ thiếu vu chủ chỉ có thực lực Tiên Thiên sơ kỳ.
Nhưng chỉ cần có thể thông qua huyết tế đạt được vu thể, cho dù chỉ Tiên Thiên sơ kỳ, cũng có thể nghiền áp cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ.
Trăm năm qua Hoa Hạ chưa từng xuất hiện tu sĩ Kim Đan kỳ, thực lực như vậy tuyệt đối có thể vô địch Hoa Hạ, thu thập Mạc Phàm rất dễ dàng.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười khẽ.
- Đây không phải là chuyện một người chết như ông quan tâm?
- Muốn giết tôi trước khi huyết tế hoàn thành, Mạc Phàm, chỉ sợ cậu còn chưa có bản lĩnh lớn như vậy.
Vu chủ hừ lạnh một tiếng nói.
Ông ta tự đánh giá đối địch chính diện không phải là đối thủ của Mạc Phàm, nhưng ông ta có tu vi Tiên Thiên Chân Nhân.
Tiên Thiên Chân Nhân bất luận là người nào đều tồn tại như thần tiên, nếu thần tiên dễ giết như vậy, vậy thì không phải thần tiên rồi.
Vu chủ mới nói xong, còn chưa ra tay với Mạc Phàm.
Chỗ mi tâm ông ta, bỗng nhiên ấn ký ác quỷ giống đệ tử Vu Thần Giáo khác như đúc sáng lên.
Sắc mặt ông ta lập tức kỳ lạ, hoảng sợ, bối rối xuất hiện trong mắt và trên mặt ông ta.
- Không, không…
Ông ta vội vàng tạo pháp ấn, miệng niệm chú ngữ.
Nhưng trong sơn động giữa sườn núi, hồng quang trong mắt ác quỷ trên tế đàn sáng hơn trước không chỉ một lần.
“Phốc!” Vu chủ phun ra ngụm máu, khí thể màu máu không theo ông ta khống chế chui từ trong tai mắt mũi miệng ông ta ra.
Tuy hơi chậm một chút, nhưng vẫn bay về phía tế đàn như cũ.
- Không, sao có thể như vậy!