Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày sau, Sơn Ngoại Sơn, trên một ngọn núi xuyên thẳng vào trong mây.

Đỉnh núi chỉ rộng khoảng năm mét vuông, khó khăn lắm mới chứa được hai ba người.

Đứng trên đỉnh núi phóng mắt nhìn, xung quanh là một vùng biển mây mênh mang, thỉnh thoảng có vài ngọn núi lộ đầu từ trong biển mây ra, lại vì biển mây di chuyển mà biến mất.

Theo gió núi phần phật, cao vời, trống vắng, thanh dật, mênh mông phả vào mặt.

Trên đỉnh núi này, có một lão giả mặc trường bào màu trắng, mái tóc dài được trâm quấn lại và chòm râu buông xuống tận ngực đã trắng hết, ít nhất cũng phải 8, 90 tuổi.

Nhưng làn da ông ta như tiểu thịt tươi 20 tuổi, không chỉ trắng nõn như ngọc, còn phiếm sáng bóng nhàn nhạt.

Lão giả này ngồi trên vách núi, một tay cầm cần câu cá thả vào trong biển mây, bên cạnh là một cái bàn nhỏ, để rượu và một ít điểm tâm.

Ông ta ngồi xuống như vậy không biết là ngồi bao lâu, dây câu cá ném vào trong biển mây để mặc gió thổi lay động, vẫn không có một chút động tĩnh.

“Cộp cộp cộp…” Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, càng đi càng gần.

Không lâu sau, một người đàn ông khoảng 2, 30 tuổi giẫm lên bậc thang ẩn trong mây, chậm rãi đi từ trong biển mây ra.

Người đàn ông này cũng mặc áo bào trắng nho sinh như lão giả, dưới chân là đôi giày màu trắng, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, mày kiếm mắt sáng anh tuấn như thư sinh thời cổ đại.

Người đàn ông này vừa xuất hiện, bỗng nhiên cần câu cá lão giả thả trong biển mây căng lên, gậy trúc cột lấy dây câu cá cũng cong lại.

Lão giả nhíu mày đang định thu lại.

“Tích” một cái, dây câu cá đứt như dây đàn, một con rắn màu đen xuất hiện trong biển mây, nhưng lập tức biến mất trong biển mây rộng lớn.

- Vẫn hơi sớm một chút.

Trong mắt lão giả hiện lên chút thất vọng, hối hận nói.

Chút thất vọng này chỉ lóe qua, rồi nhanh chóng khôi phục như thường.

Ông ta bỏ cần câu xuống, bưng một chén rượu trên bàn lên, không thèm nhìn thư sinh trẻ tuổi ở phía sau.

- Tới vì chuyện của Tiêu Dao sao?

Lão giả nhấp một ngụm, lạnh nhạt hỏi.

- Dạ, sư phụ.

Thư sinh trẻ tuổi giống như đã quen rồi, không kinh ngạc gật đầu.

- Nói đi, có chuyện gì xảy ra?

- Vừa rồi Trương Huyền Lăng và Trần Vô Cực của Đạo Môn và chưởng môn ngoại môn Thái Cực Môn đã tới, Tiêu Dao sư đệ bị tiểu tử Giang Nam kia phong ấn trong Cửu U Cung, tên tiểu tử kia bảo chúng ta dùng Dạ Vô Nhai để đổi.

Thư sinh trẻ tuổi thản nhiên nói.

- Còn gì nữa không?

Trên mặt lão giả không có một chút gợn sóng, hỏi.

Ông ta có chín đồ đệ, cũng từng Hiển Thánh được, ở Sơn Ngoại Sơn được gọi là Cửu Tử Nho Môn.

Tần Tiêu Diêu là đồ đệ ít tuổi nhất của ông ta, nhưng thực lực không phải yếu nhất.

Trong Cửu Tử này cho dù người yếu nhất tới thế tục, cũng có thể đứng top đầu bảng xếp hạng Thiên Bảng, lại bị một tiểu tử Hoa Hạ không liên quan tới Sơn Ngoại Sơn phong ấn.

Nhưng nếu chỉ là chuyện này, còn chưa tới mức khiến đại đồ đệ của ông ta phải chạy tới đây.

- Không chỉ có Tiêu Dao sư đệ bị phong ấn, cùng bị phong ấn là Ngự Quỷ Thần tông chủ đương nhiệm của Quỷ Cốc, Hỗn Độn người cầm quyền của Long Tổ, cùng với Ân Tố Tố Yêu Nguyệt tiên tử của Thái Tố Cung.

Thư sinh trẻ tuổi nói thẳng.

- Hửm?

Lão giả đang chuẩn bị nhấp một ngụm rượu, nghe thấy câu này thì dừng lại, vẫn đưa chén rượu đến bên miệng.

- Tôi nhớ tiểu tử này không phải người của tông môn ẩn thế, cũng không phải trích tiên?

Lão giả hỏi.

Mạc Phàm cướp Tam Thư và Tam Thánh Bút từ tay Dạ Vô Nhai, bọn họ đã điều tra Mạc Phàm.

Mạc Phàm không phải người của tông môn ẩn thế, cũng không phải trích tiên.

Phàm là trích tiên hàng lâm Hoa Hạ, bình thường Thiên Ngoại Thiên đều có thông báo, cho dù không có thông báo cũng sẽ có dị tượng.

Mạc Phàm không nằm trong số đó, cho nên Mạc Phàm tuyệt đối không phải trích tiên như thế tục truyền lại.

- Cũng không phải, nhưng mà?

Thư sinh trẻ tuổi khẽ lắc đầu, nói một nửa thì dừng.

- Nhưng mà cái gì?

Lão giả khẽ nâng mí mắt, hỏi.

- Có phải tiểu tử Giang Nam này là người của ma giáo hay không, hay là một số nhân vật lớn ở Thượng giới không liên hệ với Sơn Ngoại Sơn chúng ta hàng lâm Hoa Hạ?

Thư sinh trẻ tuổi nghi ngờ nói.

Bọn họ không được Thượng giới thông báo, không có nghĩa Mạc Phàm không phải trích tiên.

- Vì sao lại nói như vậy?

- Dựa theo lời người ta nói lại, khi tiểu tử này phong ấn Ngự Quỷ Thần, có dùng Vạn Cơ Trương.

- Vạn Cơ Trương?

Trong mắt lão giả hiện lên chút dị sắc, Vạn Cơ Trương cần thần niệm và thiên phú vô cùng cường đại.

Ngự Quỷ Thần hơn người ở phương diện thiên phú, 7 tuổi đã nắm giữ Bách Cơ Thuật, khi 20 tuổi nắm giữ Thiên Cơ Thuật, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nắm được Vạn Cơ Thuật.

Một tiểu tử chưa tới 20 tuổi, lại có thể nắm giữ Vạn Cơ Thuật.

- Đúng vậy, còn không chỉ như thế, lúc tên tiểu tử kia phong ấn Tiêu Dao sư đệ, còn dùng Thánh Thuật của Nho Môn chúng ta, Thiên Tru, Địa Diệt, Tuyệt Nhân Luân.

Thư sinh trẻ tuổi nói tiếp.

- Cái gì?

Cuối cùng trên gương mặt không có chút gợn sóng của lão giả cũng hiện lên dị sắc.

Thánh Thuật Nho Môn cho dù đưa điển tịch cho người khác, cũng không có biện pháp tu ra cái gì, vậy mà tiểu tử này dùng Thánh Thuật còn hơn Tiêu Dao Tử.

- Trừ chuyện đó ra, hình như tên tiểu tử kia còn biết công pháp của Thái Tố Cung, cậu ta tuyên bố nếu Ân Tố Tố có thể ra khỏi Cửu U Cung, sẽ truyền cho Ân Tố Tố bản Thái Thượng Vong Tình Quyết đầy đủ.

Thư sinh trẻ tuổi nói tiếp.

Khi nói chuyện, tuy anh ta biết tin tức này được một khoảng thời gian rồi, nhưng dị sắc vẫn xuất hiện trong mắt anh ta.

Một tên tiểu tử không chỉ có công pháp đầy đủ của tông môn khác, còn sử dụng được công pháp của mấy tông môn này, quá khó tin rồi.

- Cho nên con cảm thấy tiểu tử này là người của tông môn khác trên Thượng giới hàng lâm sao?

Lão giả hỏi.

- Đúng vậy.

Thư sinh trẻ tuổi gật đầu.

Nếu không phải người của Thượng giới, sao có thể có nhiều công pháp như thế?

ẩ ế- Con chuẩn bị làm thế nào?

Lão giả đặt chén rượu xuống hỏi.

- Chúng ta không có khả năng giao Vô Nhai ra, cho dù cậu ta là trích lâm Thượng giới, cũng phải giao Tiêu Dao sư đệ ra, nếu không cậu ta chỉ có thể trích, không thể thăng.

Trong mắt thư sinh trẻ tuổi là dứt khoát, nói.

Tất cả đều có quy tắc, cũng có quy tắc.

Nếu là người của tông môn Thượng giới, nên lựa chọn nơi khác trích lâm, mà không phải Địa Cầu.

Nếu ở trên Địa Cầu, muốn phi thăng phải thông qua Sơn Ngoại Sơn mới được.

Nếu Sơn Ngoại Sơn không cho cậu ta tiến vào Thiên Ngoại Thiên, Mạc Phàm chỉ có thể ở yên trên Địa Cầu, Cửu U Tử là ví dụ.

Huống chi chưa chắc Mạc Phàm đã là trích tiên, sao có thể khiến Nho Môn bọn họ cúi đầu trước một người, không có khả năng.

- Có thể, nhưng mà tốt nhất là con nên điều tra thêm về tiểu tử Giang Nam này, ngoài ra chuyện này nên để người của Thần Môn xử lý.

Lão giả suy nghĩ một lát nói.

- Thần Môn?

Trên mặt thư sinh trẻ tuổi lộ vẻ lúng túng.

- Làm sao vậy?

- Tần sư muội nghe Tiêu Dao sư đệ bị phong ấn, đã rời khỏi Sơn Ngoại Sơn, đến Giang Nam rồi.

Thư sinh trẻ tuổi nói thẳng.

Lão giả nhíu mày, lập tức khôi phục như thường.

- Để con bé đi đi, để con bé đi thử tiểu tử này một lần cũng không phải không thể được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK