Vẻ mặt những diễn viên vừa nói mát sửng sốt, lập tức ngây ra như phỗng.
Đạo diễn Hứa Bình danh tiếng lẫy lừng, vì sao lại quen tiểu tử này, còn khách sáo với tiểu tử này như thế?Có phải đạo diễn Hứa nhận sai người rồi không?
Nữ diễn viên trang điểm đậm dụi dụi mắt, đứng dậy nhìn thoáng qua, Hứa Bình vẫn vô cùng khách sáo đứng trước mặt Mạc Phàm, tựa như cấp dưới nhìn thấy lãnh đạo.
“Phịch!” Mặt nữ diễn viên này không còn chút máu ngồi trên ghế, hối hận đến mức ruột sắp đứt.
Xem ra đạo diễn Hứa không nhận sai người, vậy xong đời không phải Lưu Phỉ Phỉ, mà là bọn họ.
Người được Hứa Bình xưng là tiên sinh, chắc chắn không đơn giản.
Thôi Tường trừng mắt nhìn, đứng ngốc tại chỗ, sắc mặt xanh mét.
Anh ta tưởng rằng Hứa Bình chạy nhanh như vậy là tới tìm anh ta, kết quả là ân cần hỏi thăm tiểu tử này?
Chuyện này giống như anh ta cho rằng mình trúng giải Kim Mã, đi lên đài nhận cúp, người chủ trì lại trao cho người khác.
Hơn nữa người chủ trì này là anh ta tìm người gọi đến.
Chuyện này hoàn toàn là dời tảng đá muốn đập chết người, không chỉ không đập được, còn đập trúng chân mình.
Lúc này anh ta ước gì có thể tìm một cái lỗ chui vào.
- Mạc tiên sinh, một tiểu tử khoang phổ thông sao?
- Rốt cuộc là sao vậy?
Trương Tĩnh Như và vị mỹ nữ tiếp viên hàng không cũng hoàn toàn sợ ngây người, bọn họ tưởng rằng Hứa Bình tới, Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ sẽ gặp phiền phức, ai biết sẽ như vậy.
- Chuyện này…
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Hứa Bình, cũng không để ý tới Hứa Bình, trái lại dời mắt nhìn vị mỹ nữ tiếp viên hàng không.
- Có thể rót ly nước giúp tôi không?
- Lập tức có ngay, xin đợi một lát.
Tiếp viên hàng không lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ, xoay người đi rót nước.
Lúc này Mạc Phàm mới dời mắt nhìn Hứa Bình, sắc bén lóe lên.
- Tôi không có chuyện gì, trái lại là cô, tôi giao Phỉ Phỉ cho cô, cô đối xử với Phỉ Phỉ như vậy, cô cảm thấy bạn tôi dễ bắt nạt sao?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Cho dù đối diện là Hứa Bình đạo diễn tiếng tăm lừng lẫy, hắn cũng không có một chút khách sáo.
Tuy Lưu Phỉ Phỉ chưa nói rõ với hắn, nhưng rất rõ ràng Lưu Phỉ Phỉ không vui vẻ lắm ở đoàn làm phim.
Hơn nữa nếu không tình cờ gặp, chắc chắn Lưu Phỉ Phỉ sẽ đi lên con đường kiếp trước.
Chuyện này liên quan đến hắn, Hứa Bình cũng khó trốn trách nhiệm.
Mạc Phàm mới mở miệng, không ít người lại hít vào một hơi khí lạnh.
Hứa Bình là ai, đại đạo diễn nổi tiếng, nâng rất nhiều đại minh tinh nổi tiếng.
Trừ chuyện đó ra, nghe nói Hứa Bình có không ít bối cảnh ở Giang Nam, thường xuyên tụ tập với đám nhà giàu.
Mạc Phàm là một thanh niên chưa tới 20 tuổi, vậy mà nói chuyện với Hứa Bình như thế.
Hứa Bình không tức giận, sắc mặt hơi đổi.
Nếu Mạc Phàm chỉ cứu cha mẹ cô, cô cũng không cần khách sáo với Mạc Phàm như vậy.
Dù sao cô cũng tặng trang viên Viên gia cho Mạc Phàm, còn để Lưu Phỉ Phỉ trở thành nữ chính phim mới của cô, coi như là trả hết nhân tình của Mạc Phàm.
Nhưng người khác không biết, sao cô không biết, Mạc Phàm là Mạc đại sư danh chấn Giang Nam.
Lâm gia đối nghịch với Mạc Phàm, Lâm gia bị diệt.
Âu Dương Minh Nhật liên hợp với một đám người muốn giam Mạc Phàm, cũng bị Mạc Phàm giết chết tại chỗ.
Một người như vậy, cho dù bao nhiêu tuổi, đều khiến cô kính sợ.
- Mạc tiên sinh, tôi không hiểu ý của cậu lắm.
Gần đây cô bận rộn chuẩn bị trước khi quay, quả thật không có nhiều thời gian quan tâm Lưu Phỉ Phỉ.
- Phỉ Phỉ vừa tiến vào đoàn làm phim nửa tháng, bị người này nói chuyện kịch bản 16 lần, trao đổi công việc 13 lần, huấn luyện người mới 9 lần, tôi muốn biết vì sao, vừa rồi người này còn bắt Phỉ Phỉ đi nói về kịch bản, đây là nữ chính cô đồng ý sao?
Mạc Phàm trầm giọng hỏi.
Giọng nói bình tĩnh, ẩn ẩn có chút uy nghiêm.
Hứa Bình nhíu mày, nhìn về phía Thôi Tường.
Cô thân là đạo diễn tất nhiên biết nhân phẩm của Thôi Tường, quả thật bình thường thường xuyên truyền ra một số tin tức không hợp với đạo đức nghề nghiệp của cậu ta.
Bởi vì Thôi Tường giúp cô không ít chuyện, cô không để ở trong lòng lắm.
Không ngờ Thôi Tường đánh chủ ý lên Lưu Phỉ Phỉ.
Nhưng chỉ nghĩ thôi cô thoải mái hơn.
Lưu Phỉ Phỉ vẫn còn là sinh viên đã thành nữ chính, còn có khuôn mặt và dáng người như minh tinh.
Lưu Phỉ Phỉ ở trước mặt lão lươn lẹo Thôi Tường, như con cừu nhỏ gặp sói xám, rất dễ đắc thủ.
Nếu cô là Thôi Tường, cũng sẽ lựa chọn ra tay với Lưu Phỉ Phỉ.
- Phó đạo diễn Thôi, chuyện này không phải là làm việc theo thông lệ, cậu giải thích cho tôi là sao đây?
Sắc mặt Hứa Bình khó coi, lúc này mới nhìn về phía Thôi Thường bị cô lạnh nhạt ở phía sau, lạnh giọng hỏi.
Trên mặt Thôi Tường không còn chút máu, khóe miệng giật giật, mãi mà không nói nên lời.
Tuy anh ta là phó đạo diễn đoàn làm phim, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Nhưng chỉ cần một câu của Hứa Bình, sau này anh ta không là gì.
- Đạo diễn Hứa tôi sai rồi, tôi chỉ bị ép, có mấy nhà tài trợ nhìn trúng Phỉ Phỉ, tôi không dẫn Phỉ Phỉ đi tham gia hoạt động, bọn họ sẽ không đầu tư cho chúng ta.
Thôi Tường chớp mắt, ấm ức nói.
Tuy anh ta vẫn không biết Mạc Phàm là ai, nhưng chắc chắn Mạc Phàm không phải người bình thường, nếu không Hứa Bình đã không truy cứu chuyện này, dù sao anh ta vẫn có tác dụng với Hứa Bình, ví dụ như vấn đề an toàn ở Mạc Bắc.
Nhưng mặc kệ Mạc Phàm là ai, chắc chắn lần này anh ta đá trúng tấm sắt, vậy chỉ có thể đổ lỗi cho đám nhà tài trợ.
- Cậu nói với tôi cũng vô dụng, cậu giải thích với Mạc tiên sinh đi, nếu không giải thích rõ cậu xuống máy bay đi, sau này không còn chút quan hệ gì với đoàn làm phim chúng tôi.
Mặt Hứa Bình không chút thay đổi nói.
Giang Nam hiện giờ, không thể đắc tội nhất không phải tứ đại gia tộc, mà là Mạc Phàm.
Thôi Tường dám bắt nạt Lưu Phỉ Phỉ, cô cũng không dám bảo vệ Thôi Tường.
Trừ chuyện đó ra, cô cũng chán ghét có người ra tay với diễn viên của cô, chán ghét những quy tắc ngầm đó.
- Cái gì?
Miệng Thôi Tường há to, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trán xuống.
Không chỉ có anh ta, mặt mấy nữ diễn viên lúc trước mở miệng trào phúng Mạc Phàm cũng tái mét.
Đa số bọn họ đều để Thôi Tường buôn bán lời, nhưng vẫn chưa kiếm được nhiều chỗ tốt.
Nếu Thôi Tường bị đuổi việc, bọn họ bồi Thôi Tường ngủ là phí công.
- Mạc tiên sinh, có khả năng cậu không hiểu về quy tắc ngầm trong giới chúng tôi rồi, tôi cũng có nỗi khổ, cho nên mong cậu…
Vẻ mặt Thôi Tường đau khổ, nói.
Giọng điệu anh ta nói chuyện với Mạc Phàm, không còn vênh mặt hất hàm sai khiến như trước, cũng không còn là hành khách khoang hạng nhất đối mặt với người khoang phổ thông.
- Anh có nỗi khổ cũng không cần bàn kịch bản 16 lần chứ?
Mạc Phàm nheo mắt, nhìn chằm chằm Thôi Tường hỏi.
- Chuyện này…
Thôi Tường bị Mạc Phàm nhìn chăm chú như thế, cả người giống như bị nhìn thấu, hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào, ánh mắt âm tình bất định.
- Đây là vấn đề của tôi, tôi không biết Lưu Phỉ Phỉ là bạn học của cậu, tôi đảm bảo sau này không quấy rầy Phỉ Phỉ nữa, nếu lại quấy rầy Phỉ Phỉ, trời sẽ giáng ngũ lôi đánh tôi.
Thôi Tường giơ một tay, thề son sắt nói.
Đã đến mức này, anh ta tìm cớ gì cũng vô dụng, không bằng thề với cậu ta.
Dù sao anh ta từng thề với không ít nữ diễn viên trên giường, đều không xảy ra chuyện gì.
Đợi đến Mạc Bắc, lại tìm cơ hội thu thập cậu ta.
Với quan hệ của anh ta và thiếu gia La gia Mạc Bắc, cho dù Mạc Phàm là ai đều phải quỳ với anh ta.
Mạc Phàm nhìn cái trán trống không của Thôi Tường, không có thệ ấn, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, cười nhạt.
- Anh cảm thấy trời sẽ không đánh anh, sấm cũng không đánh anh sao?