- Tình huống gì thế này?
- Có phải Thượng Quan Vô Kỵ nhầm rồi không?
- Chẳng lẽ Thượng Quan Vân Phi không phải cháu ruột của Thượng Quan Vô Kỵ, chuyện này không có khả năng?
Mạc Phàm phế tay Thượng Quan Vân Phi, Thượng Quan Vô Kỵ không ra tay với Mạc Phàm, trái lại ra tay dạy dỗ cháu nội mình.
- Chuyện này…
Đám Hoàng Phủ Tà, Trần Vô Cực cũng sửng sốt, hoàn toàn không rõ chân tướng.
Mắt Dạ Tình mở to, mãi mới lấy lại tinh thần, nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ.
- Anh là?
Cho dù là Tiêu Vấn Triều và Thượng Quan Vân Phi nổi lên xung đột, chắc chắn Thượng Quan Vô Kỵ sẽ che chở cho Thượng Quan Vân Phi, sở dĩ Thượng Quan Vô Kỵ làm vậy , chắc chắn vì thân phận của Mạc Phàm có vấn đề.
Tiêu Vấn Triều và Thượng Quan Vân Phi đã là người có thân phận cao nhất trong thế hệ bọn họ, Mạc Phàm là ai đây?
Thượng Quan Vân Phi bị đánh đến mơ màng, hai mắt sửng sốt nhìn Thượng Quan Vô Kỵ, giống như không thể tiếp nhận một màn này.
Từ nhỏ anh ta đã không bị người nhà đánh, cho dù anh ta đùa giỡn con dâu nhà ai, hay đánh đại lão thiếu gia nơi nào, cho đến bây giờ đều là anh ta đúng, đối phương sai.
- Lần này…
- Ông nội, có phải ông đánh sai người rồi không, ông nên đánh cậu ta, cháu là cháu nội ông mà?
Thượng Quan Vân Phi nghiến răng nói.
Thượng Quan Vô Kỵ nhíu chặt mày, ông ta cũng muốn đánh sai, nhưng hoàn toàn không phải.
Chỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, có thể giết chết tất cả bọn họ, người như vậy, ông ta dám động vào sao?
- Người đáng đánh là cháu, quỳ xuống cho ông.
Hai tay ông ta đè lên vai Thượng Quan Vân Phi.
Thượng Quan Vân Phi chỉ có thực lực Trúc Cơ kỳ, đâu đấu lại được Thượng Quan Vô Kỵ.
“Cộp!” Thượng Quan Vân Phi kêu lên đau đớn, quỳ trên mặt đất.
Lần này trong Tử Nguyệt Trai nổ tung.
Vừa rồi có khả năng là Thượng Quan Vô Kỵ lầm, bây giờ có thể lầm được sao?
- Có khả năng tiểu tử này rất khủng bố.
Một đám người nhanh chóng suy nghĩ, suy nghĩ thân phận của Mạc Phàm.
- Rốt cuộc tiểu tử này là ai, chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả Tiêu Vấn Triều?
Vẻ mặt Thượng Quan Vân Phi không cam lòng, gào lên.
Nghe lời Thượng Quan Vân Phi nói, một tay Thượng Quan Vô Kỵ giơ lên theo bản năng, nhưng không hạ xuống.
Nếu không phải ông ta chỉ có một đứa cháu là Thượng Quan Vân Phi, chắc chắn ông ta đã tát chết Thượng Quan Vân Phi rồi.
Nếu Mạc Phàm chỉ cùng cấp bậc với Tiêu Vấn Triều, ông ta cần làm vậy với cháu nội mình sao?
Quả thật Mạc Phàm không phải người của Long Hoa Hội, cũng không phải Dạ Vô Nhai phái tới, nhưng Dạ Vô Nhai còn phải quỳ xuống với cậu ta.
Rất lâu sau, Thượng Quan Vô Kỵ mới mở miệng, cố gắng nói ra mấy chữ.
- Cậu ta, cậu ta là Mạc Phàm đó.
Mấy chữ này vừa vang lên, mọi người ở đây lập tức sửng sốt, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.
Tử Nguyệt Trai vốn vô cùng náo nhiệt liền yên tĩnh lại, ngay cả cây châm rơi xuống cũng nghe thấy được.
“A!” Rất lâu sau, lúc này mới có người phản ứng kịp.
- Cái gì, cậu ta là Mạc Phàm, Mạc đại sư danh chấn Hoa Hạ sao?
Có người nhìn chằm chằm Mạc Phàm, ngơ ngẩn nói.
Mạc Phàm dùng một kiếm chém chết Vạn Thiên Tuyệt, sao có người không biết?
Cho dù bọn họ không biết Mạc Phàm trông như thế nào, cũng biết tên Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, chẳng trách vừa rồi cậu ta nói Vạn Thiên Tuyệt muốn giết cậu ta cũng không thành công, hóa ra cậu ta là Mạc Phàm.
Có người hiểu ra nói.
Người Vạn Thiên Tuyệt muốn giết nhưng không thành công, vậy chỉ có thể là Mạc Phàm.
- Mạc đại sư dưới một người trên vạn người, đúng là cậu ta, chẳng trách lợi hại như vậy.Vừa rồi đám Hoàng Phủ Tà, Trần Vô Cực nói khoác mà không biết ngượng với Mạc Phàm, lúc này sắc mặt ai cũng khó coi.
Chỉ trong phút chốc, bốn người không hẹn mà cùng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.
- Tại hạ có mắt như mù, mong Mạc đại sư khoan thứ.
Bọn họ đều đã mạo phạm Mạc Phàm, tuy bị Mạc Phàm phế đi cánh tay, nhưng nếu chỉ trả giá một đôi tay vì mạo phạm cao thủ tuyệt đỉnh như Mạc Phàm, như vậy sẽ có không biết bao nhiêu người mạo phạm Mạc Phàm.
Mấy người còn lại không tự chủ được lùi về sau một bước, ngầm thấy may mắn.
May mà bọn họ không đứng ra, nếu không bị phế là chuyện nhỏ, mạo phạm Mạc Phàm mới đúng là chuyện lớn.
- Anh ấy là Mạc Phàm sao?
Dạ Tình nhướn mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ.
Tuy bình thường cô không thích quản chuyện của Long Hoa Hội, nhưng ở Tử Nguyệt Trai không muốn nghe tin tức cũng không được.
Gần một năm nay, trong Tử Nguyệt Trai bàn luận say mê không phải Lâm Thiên Nam cũng không phải Vạn Thiên Tuyệt, mà là Mạc Phàm.
Cô không ngờ Mạc Phàm sẽ xuất hiện ở Tử Nguyệt Trai, còn trẻ tuổi như thế.
- Cậu ta là Mạc Phàm, không phải Mạc Phàm ở trang viên Long Hoa Hội sao, vì sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ?
Thượng Quan Vân Phi cảm thấy khó hiểu nói.
Sở dĩ lúc này anh ta ra tay, là vì tất cả cao thủ của Long Hoa Hội tụ tập trong trang viên Long Hoa Hội.
Lúc này Long Hoa Hội bọn họ hẳn là đang đối phó Mạc Phàm, hay bắt Mạc Phàm rồi.
Mạc Phàm lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ bọn họ?
- Không có khả năng!
Thượng Quan Vân Phi vội vàng lắc đầu, rõ ràng là không tin chuyện này.
Trang viên của Long Hoa Hội bọn họ có thể giam được cả Lâm Thiên Nam mà.
Không chỉ có trận pháp, nghe nói lần này vì Mạc Phàm quá cường đại, Long Hoa Hội bọn họ sẽ lấy tam thư Thiên Địa Nhân và Diệt Thần ra, vậy mà không giam được Mạc Phàm sao?
- Vân Phi, còn không nhanh xin lỗi Mạc tiên sinh?
Thượng Quan Vô Kỵ tức giận nói.
Dạ Vô Nhai đã ra lệnh, không được phép truyền việc này ra ngoài, ông ta chỉ có thể nhắc nhở cháu mình như vậy.
- Chuyện này…
Vẻ mặt Thượng Quan Vân Phi ngây ngốc, trong chớp mắt trên mặt không có chút huyết sắc.
Anh ta không phải kẻ ngốc, ông nội anh ta đã nói rõ ràng như vậy, rất có khả năng là Long Hoa Hội tốn rất nhiều sức lực, cũng không thể giam giữ Mạc Phàm.
- Lần này càng đáng sợ rồi.
Nếu chỉ đắc tội Mạc Phàm thì thật sự không có gì, Mạc Phàm là kẻ địch của Long Hoa Hội.
Bây giờ Long Hoa Hội thua Mạc Phàm, anh ta lại đắc tội Mạc Phàm, lần này phiền phức rồi.
Anh ta nhìn Mạc Phàm lạnh nhạt đứng một bên, trong mắt đều là phức tạp, chậm chạp không nói nên lời.
Thượng Quan Vô Kỵ thấy Thượng Quan Vân Phi không nói lời nào, vội vàng cúi người với Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh, cháu nội tôi bị làm hư, mong Mạc tiên sinh tha cho thằng bé con đường sống.
Ông ta không biết vì sao Mạc Phàm lại dính vào chuyện này, nhưng cháu nội ông ta đắc tội Mạc Phàm là thực, ngoại trừ xin lỗi thì không có biện pháp khác.
Phải biết rằng Âm Vô Thiên và Huyền Linh Tử đều chết trên tay Mạc Phàm, Mạc Phàm giết cháu nội ông ta thì càng không nhăn mày một cái.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm, thở cũng không dám thở mạnh.
Trên mặt Mạc Phàm không có chút biểu cảm, hắn liếc mắt nhìn xung quanh một cái, cuối cùng nhìn về phía đám Hoàng Phủ Tà.
- Hoàng Phủ Tà, Trình Vô Song, Không Hải và Liễu Thuần Dương đúng không.
- Dạ!
Hoàng Phủ Tà vội vàng lạy Mạc Phàm.
- Muốn sống thì có thể, trở thành người canh cửa Tử Nguyệt Trai, nếu không thì chết!
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Trái tim đám Hoàng Phủ Tà đập thình thịch, mắt bốn người khẽ đảo cùng lạy Mạc Phàm.
- Nguyện nghe theo sự sắp xếp của Mạc tiên sinh.
Với thực lực của Mạc Phàm, giết bọn họ dễ như giết gà.
- Được rồi.
Mạc Phàm tạo mấy pháp ấn, bốn đạo thanh quang rơi xuống bốn người.
Tiếng “răng rắc” vang lên, cánh tay bị gãy của bốn người nhanh chóng khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, không chỉ có da thịt, xương cốt cũng vậy.
Chỉ trong phút chốc, tay bốn người giống như chưa từng bị thương.
Làm xong những chuyện này, ánh mắt lạnh lùng của Mạc Phàm nhìn về phía Thượng Quan Vân Phi.