Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám Viên Trọng Dương ở xung quanh thấy Cửu U Tử đến chỗ Mạc Phàm, lông mày đều nhướn lên, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.

Mạc Phàm ra tay với Cửu U Tử, không chỉ có thể đối phó Mạc Phàm, bọn họ còn có cơ hội đạt được Thất Hồn Quả.

Trong Đô Thiên Thần Ma Trận, Mạc Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh, không có chút bối rối.

- Ông phải có bản lĩnh này mới được.

- Tiểu tử, tôi xem cậu có bản lĩnh gì, mà vẫn có thể bình tĩnh khi ở trong Đô Thiên Thần Ma Trận của tôi như vậy.

Cửu U Tử lạnh lùng nói.

Ba thanh ảnh nhoáng lên một cái, đến bên cạnh Mạc Phàm.

Bên cạnh Mạc Phàm vốn có rất nhiều hư ảnh đang tấn công hắn, ba Cửu U Tử vừa đến, toàn bộ hư ảnh biến mất.

Cửu U Tử vươn một tay ra, một thanh trường kiếm màu xanh xuất hiện trong tay bọn họ.

- Ăn một kiếm của tôi trước đi.

Một kiếm đơn giản hoa phá trường không, đâm về phía Mạc Phàm, dễ dàng đâm thủng màn hào quang trên người Mạc Phàm mà những hư ảnh không phá được, đơn giản như đâm thủng một lớp giấy.

Thấy ba thanh trường kiếm màu xanh sắp đâm trúng, Mạc Phàm khẽ ngẩng đầu, trong mắt chớp lóe tinh quang, một chữ thốt ra từ miệng hắn.

- Di!

Một chữ này vang lên, phù văn như tỏa liên đang bơi lội quanh người hắn cũng dừng lại, kim quang chói mắt nhanh chóng bao phủ hắn.

- Cửu U Tử, ông đợi ở đây, lát nữa tôi sẽ quay lại, Trương Huyền Lăng, các người có một phút để chạy trốn, đúng rồi, đừng có trốn ra cửa vào, chỗ đó được tôi bố trí Vạn Diệt Lao Lung rồi.

Mạc Phàm vô cùng bình tĩnh nói.

Đô Thiên Thần Ma Trận có thể khống chế hắn sao?

Chỉ là Cửu U Tử cũng muốn ra tay giết hắn?

Thất Hồn Quả hắn định rồi, muốn dùng thế nào thì dùng, hắn muốn xem ai có thể cản hắn.

Hắn vừa nói xong, kim quang đã bao phủ cả người hắn trước khi trường kiếm màu xanh đâm tới, kim quang chợt tắt, Mạc Phàm biến mất trong Đô Thiên Thần Ma Trận, ba thanh trường kiếm màu xanh đâm hụt.

Đám Trương Huyền Lăng đều sửng sốt, nhìn chằm chằm nơi Mạc Phàm biến mất với vẻ kỳ lạ.

- Vậy mà Mạc Phàm thoát khỏi Đô Thiên Thần Ma Trận rồi!

Vẻ lo lắng xuất hiện trên mặt bọn họ, Đô Thiên Thần Ma Trận không thể bao vây Mạc Phàm, cửa ra tiên mộ còn bị Mạc Phàm giam lại rồi.

- Chuyện này…

Cửu U Tử cũng lộ ra chút bất ngờ, nhưng sắc bén trong mắt lại nhiều hơn.

Đô Thiên Thần Ma Trận này là tâm huyết cả đời của ông ta, lại bị một tiểu tử chưa tới 20 tuổi phá được.

Đôi mắt như ngôi sao của ông ta khép lại, sau đó lại mở ra, nhìn về phía ngoại cung tiên mộ.

Lúc này ở nơi mà Cửu U Tử nhìn.

Lam Điệp đang đấu với một con rắn vàng, bỗng nhiên lông mày nhíu lại.

Bùa dịch chuyển trên ngực mà Mạc Phàm đưa cho cô tỏa ra ánh sáng màu vàng, trôi nổi ở nơi cách cô không xa.

- Đây là?

Lam Điệp cảm thấy khó hiểu nói.

Bùa di chuyển này ở trên người cô lâu như vậy, chưa từng xảy ra chuyện như thế.

Cô còn chưa làm rõ là có chuyện gì xảy ra, kim quang trên bùa dịch chuyển lại đại phóng.

Kim quang chớp lóe rồi biến mất, bóng dáng Mạc Phàm xuất hiện.

- Mạc tiên sinh, sao cậu có thể xuất hiện thông qua thứ này?

Vẻ mặt Lam Điệp ngây ngốc hỏi.

Cô không đi vào nội cung tiên mộ, cho nên không biết trong đó đã xảy ra chuyện gì.

ề ắ ấ ấ ắ ổ ểNgón tay Mạc Phàm khẽ búng, một đạo kình khí bay ra, bay về phía con rắn vàng đang quấn lấy Lam Điệp, con rắn vàng kia nhanh chóng nổ tung, chỉ để lại một viên Yêu Đan màu vàng, bay vào trong tay Mạc Phàm.

Mạc Phàm đưa Yêu Đan cho Lam Điệp, lúc này mới mở miệng.

- Bên trong có một trận pháp giam tôi, chỉ có thể thông qua bùa dịch chuyển này mới rời đi được.

Mạc Phàm không giấu diếm, nói thẳng.

Có thể nhìn ra nơi có Thất Hồn Thụ không phải nơi tốt lành gì, cho nên lúc này hắn không thu hồi bùa dịch chuyển đưa cho Tôn Huyền Cơ và Lam Điệp, còn bảo bọn họ tiến vào tiên mộ tìm kiếm cơ duyên, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Tuy Đô Thiên Thần Ma Trận chỉ có hai phần lực lượng của Thập Nhị Đô Thiên Thần Ma Trận, nhưng không thể khinh thường, hắn muốn ra khỏi đó thì phải tốn chút thời gian.

Cho nên chỉ có thể rời đi thông qua cách này.

- Trận pháp có thể giam Mạc tiên sinh, trận pháp gì mà lợi hại như vậy, còn lợi hại hơn Vạn Diệt Lao Lung sao?

Lam Điệp tò mò hỏi.

Mạc Phàm vô cùng lợi hại trong phương diện phá trận, Hộ Sơn Đại Trận của Vu Thần Giáo tới lực càn khôn, cơ duyên của hai nhà Tống, Viên Hồng Kông, cũng không thể làm gì Mạc Phàm.

Trận pháp gì trong tiên mộ, có thể khiến Mạc Phàm chỉ thông qua bùa dịch chuyển rời đi.

- Một trận pháp do Cửu U Tử bày ra, bị đám Trương Huyền Lăng mở, trái lại cũng không lợi hại mấy, chẳng qua Cửu U Tử xuất hiện, tôi không thể không ra nhanh một chút.

Mạc Phàm nói.

Cho hắn chút thời gian, hắn hoàn toàn có thể ra khỏi đó.

- Cửu U Tử, không phải ông ta đã chết lâu rồi sao?

Mắt Lam Điệp mở to, ngạc nhiên nói.

Cô vốn cũng không biết Cửu U Tử, nhưng lúc đám Trương Huyền Lăng đến tìm Hắc Thị, nói một số chuyện tiên mộ cho bọn họ.

Hắc Thị bọn họ điều tra một số tài liệu, mới biết Cửu U Tử nhân vật truyền kỳ này.

Một người đã chết lâu như vậy lại xuất hiện, vậy đáng sợ rồi.

- Là đã chết, bây giờ xuất hiện là bảy Cấm Hồn của ông ta.

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng tinh quang nhìn về phía nội cung.

Lam Điệp hít một hơi khí lạnh, cô thân là người của Hắc Thị nên biết Cấm Hồn.

Thứ này đã thoát khỏi lục đạo, rất khó bị hủy diệt, một khi bị thứ này quấn lấy, sẽ là không chết không ngừng.

Bảy Cấm Hồn Cửu U Tử, vậy thì đáng sợ rồi.

- Bây giờ Mạc tiên sinh có tính toán gì không?

Lam Điệp nhíu mày hỏi.

Nội cung trong tiên mộ không chỉ có trận pháp, còn có Cấm Hồn Cửu U Tử trấn giữ, chỉ sợ không lấy được Thất Hồn Quả dễ dàng như vậy.

- Tôi phải đi hái Thất Hồn Quả.

Mạc Phàm nhìn về phía nội cung, khóe miệng hơi nhếch lên cười khẽ.

Giọng điệu hắn nói chuyện giống như nhìn thấy rất nhiều cây nho mọc ở phía trước, hắn nói muốn đi hái nho.

- Vậy bảy Cấm Hồn thì sao?

Trong mắt Lam Điệp hiện lên vẻ lo lắng, nói một nửa thì dừng lại.

Bảy Cấm Hồn không phải là đùa giỡn, còn là Cấm Hồn Cửu U Tử, tuyệt đối rất khó đối phó.

Mạc Phàm đã trốn đi một lần, còn khinh địch như vậy, chỉ sợ sắp xảy ra chuyện rồi.

- Bảy Cấm Hồn kia nên ở đâu thì về đó đi.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe sắc bén, thản nhiên nói.

Quả thật mới đầu là hắn sơ suất, tiến vào trong Đô Thiên Thần Ma Trận.

Bây giờ muốn dùng Đô Thiên Thần Ma Trận giam hắn còn khó hơn lên trời.

Còn Cấm Hồn Cửu U Tử, sẽ trở thành truyền thừa của Dạ Tình, cũng trở thành hồn thủ hộ của cô, đời đời kiếp kiếp thủ hộ bên cạnh Dạ Tình.

- Cô đi theo tôi đi.

Mạc Phàm nghiêng đầu nói với Lam Điệp.

- Như vậy không tốt lắm đâu, Mạc tiên sinh?

Lam Điệp hơi sửng sốt nói.

Cô ở ngoại cung, Mạc Phàm bị giam giữ còn có thể dùng bùa dịch chuyển trốn thoát, nếu cô đi vào, nhỡ đâu cùng bị nhốt với Mạc Phàm, hai bọn họ sẽ đều bị nhốt ở bên trong.

- Yên tâm đi, không sao đâu.

Nói xong tinh quang trong mắt hắn bắn ra bốn phía, đi vào trong nội cung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK