Hứa hẹn đáng giá mấy đồng, ông ta không tin Mạc Phàm sẽ tha cho ông ta.
Trừ phi Mạc Phàm chết, chỉ có người chết mới đáng tin.
Đợi Mạc Phàm tự phế tu vi, ông ta sẽ sưu hồn Mạc Phàm, rồi giết Mạc Phàm, mọi sự đại cát, ông ta không chỉ vẫn là Thần Sứ, nói không chừng còn là ngôi sao tương lai của Thần Nông Tông, đồ đệ tiếp theo của Vô Cực đại nhân.
- Thế nào, Mạc Phàm, cậu từ bỏ được tu vi kinh thiên động địa trên người không?
Phong Vô Duyến hỏi lại.
Vẻ mặt Mạc Phàm khẽ đổi, ánh mắt rét lạnh thêm vài phần, trong mắt lộ ra do dự.
- Thế nào, Mạc Phàm, cậu không muốn cứu bọn họ à, ngay cả tu vi đều không nỡ sao, với thiên phú của cậu muốn lấy lại tu vi cũng chỉ một năm, có khả năng còn chưa tới một năm ấy chứ.
Phong Vô Duyến thấy Mạc Phàm không nói lời nào, cười âm dương quái khí nói.
- Nếu ông dám thề với tâm ma mình, chỉ cần tôi tự phế tu vi, ông sẽ thả hai bọn họ ra, tôi sẽ phế tu vi.
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Phong Vô Duyến, nghiêm túc nói.
Hắn phế tu vi cũng không sao, chỉ cần có thể cứu được Ngao Sương và Tiểu Lan.
Nhưng chỉ sợ hắn phế tu vi Phong Vô Duyến cũng không thả Ngao Sương và Tiểu Lan.
Phong Vô Duyến nhíu mày, đưa mắt nhìn xung quanh.
Tâm ma đại thệ không phải có thể thề tùy tiện, nhất là tà tu tiến vào ma đạo như ông ta, loại thống khổ này sẽ gấp bội lần tu sĩ bình thường.
- Mạc Phàm, bây giờ người của cậu ở trong tay tôi, cậu không có đường sống cò kè mặc cả với tôi, nếu cậu phế tu vi, tất nhiên tôi sẽ thả bọn họ, cậu không nghe theo thì đừng trách tôi tâm ngoan thủ lạt, cậu không có lựa chọn.
Vẻ mặt Phong Vô Duyến âm trầm, cười nói.
Mạc Phàm nheo mắt lại, ánh sáng lạnh lóe lên, lập tức khôi phục như thường.
- Ông thả bọn họ ra, tôi cho ông công pháp ông muốn, ông có thể bình yên rời khỏi Địa Cầu, tôi có thể thề với tâm ma, tuyệt đối không ra tay với ông.
Mạc Phàm trầm giọng nói.
- Cậu thề với tâm ma, cậu đây là không muốn cứu bọn họ sao, vậy mà nói chuyện với tôi như thế, cậu có tin chỉ cần một ý niệm trong đầu tôi, toàn thân bọn họ sẽ thối rữa mà chết không?
Phong Vô Duyến nói với vẻ khinh thường.
Thề với tâm ma cũng có lỗ hổng để xen vào, Mạc Phàm sẽ không giết ông ta, nhưng có thể phái người tới giết ông ta, ông ta thấy nhiều trò lừa gạt như vậy rồi.
So với thề tâm ma gì đó, ông ta vẫn hi vọng Mạc Phàm chết hơn.
Ý niệm của ông ta vừa động, huyết quang xuất hiện trên tay ông ta, lan tràn từ da Ngao Sương và Tiểu Lan xuống, đến chỗ nào, trong chớp mắt làn da hai người thối rữa chỗ đó.
- Nói cho cậu biết, muốn làm người tốt phải học cách cúi đầu quỳ xuống, muốn làm người xấu thì phải không từ thủ đoạn như tôi, vừa muốn làm người tốt lại muốn làm người xấu, không có lựa chọn nào như vậy, tôi cho cậu 10 giây để suy nghĩ, 10 giây sau nếu cậu không tự phế tu vi, tôi sẽ giết hai bọn họ, trên con đường luân hồi còn có hai tiểu mỹ nữ làm bạn, cũng không tệ lắm.
Trong mắt Phong Vô Duyến lóe sáng dâm quang nói.
- 10!
- 9!
…
Mạc Phàm nhìn Ngao Sương và Tiểu Lan vùng vẫy khổ sở giữa không trung, lông mày nhíu lại.
Hắn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, hỏa diễm huyết sắc xuất hiện trong đồng tử hắn, sát khí nồng đậm tỏa từ người hắn ra.
- Ông đã không muốn sống nữa, vậy tôi thành toàn cho ông.
Linh khí đã hao hết sạch, lại sử dụng Vạn Cổ Trường Thanh để khôi phục thực lực, nhất định không tránh khỏi cảm ứng của Phong Vô Duyến.
Vậy thì…
Ý niệm của hắn vừa động, trong Tinh Nguyên màu đỏ ở vùng đan điền, hỏa diễm huyết sắc lóe lên, lực lượng cổ xưa, nguyên thủy tỏa từ huyết mạch dâng lên trong đan điền.
Hiến tế Tinh Nguyên, hắn có thể sử dụng Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong tình huống không có linh khí, muốn ngưng tụ lại Tinh Nguyên thì hơi phiền phức, nhưng chỉ có thể làm vậy.
- Thành toàn cho tôi, tiểu tử, là tôi thành toàn cho cậu mới đúng, giúp cậu giết hai tiểu tiện nhân này, thôi, để tôi giết một người cho cậu xem trước.
Trong mắt Phong Vô Duyến lóe lên tàn nhẫn, tay ông ta hơi dùng lực, muốn giết chết Ngao Sương.
Phía sau Phong Vô Duyến, một Truyền Tống Môn màu đen lặng yên không tiếng động mở ra.
Bên trong cửa, một người cao lớn uy vũ đi ra, Phong Vô Duyến cũng không tính là thấp, nhưng cơ thể người kia che khuất hoàn toàn được Phong Vô Duyến, hai cánh tay tráng kiện nhanh chóng nắm lấy tay ông ta.
- Ông ai cũng không giết được, bổn vương sẽ tiễn ông một đoạn đường.
Người này cười hung dữ, cánh tay hơi dùng lực, không để Phong Vô Duyến phản kháng được chút nào, cánh tay Phong Vô Duyến bị nắm chặt gãy từng đoạn, giống như có bom nổ trong cơ thể ông ta.
Ngao Sương vốn đã chờ chết, cảm thấy trên cổ buông lỏng thì vẻ mặt sửng sốt.
Cô không chút nghĩ ngợi ôm Tiểu Lan đã hôn mê, cơ thể nhanh chóng biến mất, khi xuất hiện đã tới bên cạnh Mạc Phàm.
Khi cô nhìn về phía Phong Vô Duyến lần nữa, lông mày cô lập tức nhướn lên, giống như người bình thường được lệ quỷ chuyên giết người cứu, trên mặt tràn đầy khiếp sợ và khó hiểu.
Mạc Phàm thì nhướn mày, ý niệm vừa động, dừng hiến tế Tinh Nguyên.
- Người của Hắc Ám Giáo Đình, cuối cùng cũng ra ngoài rồi à?
Trên người người này đầy khí tức Ám Hắc Nhất Tộc, còn đi từ cửa không gian của Carter, chỉ có thể là người của Hắc Ám Giáo Đình, người nên tới cuối cùng cũng tới rồi.
Phong Vô Duyến nghe Mạc Phàm nói vậy, ông ta chịu đựng đau nhức trên người, chậm rãi nghiêng đầu.
Nhìn thấy bóng người phía sau, vẻ mặt ông ta như bị sét đánh, sắc mặt lập tức khó coi.
- Lang Vương Karman, ông biết tôi là ai không?
Phong Vô Duyến cố gắng hỏi.
Thân là Thần Sứ của tông môn ẩn thế, đương nhiên ông ta biết Lang Vương của Ám Hắc Nhất Tộc.
Đổi lại là bình thường, ông ta không thèm để Lang Vương Karman vào mắt.
Dù sao ông ta cũng là Thần Sứ của tông môn ẩn thế, có thể khống chế tông môn ẩn thế trong tay, Karman chỉ như một con sói của tông môn ẩn thế mà thôi.
- Đương nhiên biết, đường đường là Thần Sứ của tông môn ẩn thế lại nhận ra tôi, đúng là vinh hạnh cho Karman này.
Lang Vương Karman hơi nhếch miệng, cười nói.
Trên mặt thì tràn đầy tôn kính, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy trào phúng và đắc ý.
Thần Sứ của tông môn ẩn thế, nhân vật uy phong bát hoang, lại lạc tới thiên địa này.
- Nếu biết tôi là ai, vì sao lại ra tay với tôi, ông không nên…
Phong Vô Duyến lạnh lùng khiển trách.
Kẻ địch của Hắc Ám Giáo Đình cũng là Mạc Phàm, vậy mà Karman này đứng ra ngăn cản chuyện tốt của ông ta, đây là muốn làm gì, ông ta hoàn toàn không hiểu.
Lang Vương Karman còn chưa mở miệng, một giọng nói truyền từ trong Truyền Tống Môn ra, Arthur bá tước Tinh Hồng cười nói, đi từ bên trong ra.
- Chúng tôi chỉ đi ngang qua nơi này, vậy mà nhìn thấy Thần Sứ đại nhân lấy hai cô gái ra uy hiếp, chuyện này khiến chúng tôi vô cùng thất vọng, cho nên chỉ có thể ra tay ngăn cản Thần Sứ đại nhân, mong Thần Sứ đại nhân không lấy làm phiền lòng.
Arthur dùng tiếng Hoa Hạ, cười mỉa nói.
Sau Arthur, vương tử Carter, một đám khổ tu và mục sư của Thần Điện, Fred của Hắc Ám Giáo Đình và một đám người nữa đi từ trong ra.
Thần Điện và Hắc Ám Giáo Đình mỗi thế lực đứng một bên, đứng đầy lôi sơn.
Khí tức thần thánh và hắc ám nồng đậm đan vào nhau, tỏa ra bốn phương tám hướng.
Thần Điện và Hắc Ám Giáo Đình tới thu hoạch.