Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt người thanh niên tóc dài kia trắng bệch, lập tức im miệng.

Không phải anh ta không muốn nói, chỉ là kiếm khí của Mạc Phàm vừa xuất hiện, rõ ràng cách hơn ba thước, anh ta đã có cảm giác kiếm khí vô cùng sắc bén để ngang cổ anh ta.

Chỉ cần anh ta dám nói một chữ, sẽ bị cắt đứt yết hầu, máu tươi giàn giụa.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Một lát sau, bầu không khí này mới được người đàn ông đeo kính phá tan.

Người đàn ông đeo kính tháo kính xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra tươi cười anh tuấn.

- Tôi tên là Lam Phi, tính tình của Nguyên Kiệt không tốt lắm, Mạc tiên sinh chớ trách.

Lam Phi nho nhã lễ độ nói.

- Anh còn 50 giây.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Lam Phi nhíu mày, trong mắt lộ ra chút không vui.

- Nếu Mạc tiên sinh cứ gấp như vậy, vậy tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, đây là thiệp mời của Long Hoa Hội chúng tôi, mời Mạc tiên sinh đến thủ đô một chuyến, chữa bệnh cho Dạ Tình thiên kim của hội trưởng Long Hoa Hội chúng tôi.

Lam Phi lấy một thiệp mời từ trong túi ra, đưa cho Mạc Phàm.

- Đương nhiên nếu Mạc tiên sinh có thể sống sót dưới tay Vạn Thiên Tuyệt và nhiều thế lực khác, nếu không….

Lam Phi cười mỉa nói thêm một câu.

Tuy anh ta còn chưa nói xong, nhưng ý đã vô cùng rõ ràng.

Lam Phi vừa nói câu này, mấy người xung quanh đều cười mỉa.

Vạn Thiên Tuyệt xuất quan là bí mật với rất nhiều người, nhưng không là bí mật gì với Long Hoa Hội bọn họ.

Khi Mạc Phàm chưa trêu chọc đại địch, Long Hoa Hội bọn họ không tính là gì.

Mạc Phàm hiện giờ, có khả năng không có cơ hội nhận chế tài của Long Hoa Hội bọn họ.

Bởi vì Mạc Phàm không có khả năng sống sót dưới tay Vạn Thiên Tuyệt.

An Hiểu Hiên chau mày, vô cùng buồn bực.

Một Carter vương tử Thần Điện đã đủ phiền phức, vậy mà Vạn Thiên Tuyệt cũng xuất quan rồi.

- Lần này...

Mạc Phàm không quan tâm đến câu nói lúc sau của Lam Phi, lực chú ý của hắn đều tập trung vào hai chữ "Dạ Tình".

- Có phải cha Dạ Tình tên là Dạ Vô Nhai hay không?

- Không sai, Mạc tiên sinh quen Dạ đại tiểu thư sao?

Lam Phi gật đầu, nghi ngờ cười nói.

Người có thể khiến bọn họ tới Giang Nam mời Mạc Phàm, chỉ có Dạ Tình con gái của Dạ Vô Nhai, mỹ nữ số một thủ đô.

- Chắc chắn cậu ta biết Dạ tiểu thư, chỉ là Dạ tiểu thư không biết cậu ta mà thôi.

Nguyên Kiệt người đàn ông tóc dài châm chọc khiêu khích nói.

Dạ Tình Dạ đại tiểu thư, không nói đến thủ đô, cho dù ở Hongkong Đài Loan đều vô cùng nổi danh, phàm là nhà giàu có không ai không biết Dạ Tình.

Mạc Phàm cười lạnh lùng, không nói gì thêm, nhưng trong mắt chớp loé chút cảm xúc.

Hắn không ngờ sẽ gặp được Dạ Tình nhanh như vậy.

Kiếp trước, hắn bị Lâm Khuynh Thiên khiến nhà tan cửa nát, dưới cơn phẫn nộ, hắn cầm một dao đi ám sát Lâm Khuynh Thiên.

Có ai ngờ tới Lâm Chấn Sơn vệ sĩ của Lâm Khuynh Thiên thực ra là Tiên Thiên Tông sư, ngay cả một cọng lông tơ của Lâm Khuynh Thiên hắn cũng không động đến được, đã bị Lâm Chấn Sơn đánh ngã xuống đất.

Lâm Khuynh Thiên không giết hắn, sau khi đùa giỡn hắn một phen, thì đi qua người hắn.

Lâm Chấn Thiên cũng đi qua người hắn, nhưng khi Lâm Chấn Sơn giẫm qua, đã âm thầm vận nội lực đạp nát hai mắt cá chân của hắn.

Hắn đau đớn trực tiếp hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại thì nằm trong phòng tổng thống khách sạn năm sao ở tỉnh Giang Nam.

Trên mắt cá chân của hắn cũng được đắp thuốc, không lâu sau mắt cá chân của hắn khôi phục như người bình thường.

Người cứu hắn sau khi hôn mê, là Dạ Tình đại tiểu thư nhà giàu có ở thủ đô.

Khi hắn nhìn thấy Dạ Tình lần đầu tiên, cũng bị xinh đẹp của Dạ Tình doạ sợ ngây người.

Cô u buồn, tinh xảo, quyến rũ, cao nhã như tinh linh ban đêm, cũng có tịnh lệ, phóng khoáng, cao quý, ấm áp của nữ thần mặt trời.

Hai phong cách hoàn toàn khác biệt kết hợp với nhau, lại hoàn mỹ khiến người ta không tìm ra được khuyết điểm.

Dạ Tình không chỉ chữa trị mắt cá chân của hắn, còn giúp đỡ hắn không ít.

Lúc ấy Dạ Tình mắc một căn bệnh kỳ lạ, đã vô cùng nghiêm trọng, thường xuyên vì đau đớn mà thức trắng đêm lăn lộn trên giường.

Đến bây giờ hắn vẫn còn có thể nhớ rõ khi Dạ Tình phát bệnh, rõ ràng đau đớn đến mức mặt đầy mồ hôi, vậy mà vẫn nở nụ cười.

Nhưng lúc đó hắn tay trói gà không chặt, càng không biết chút y thuật, chỉ có thể nhìn Dạ Tình cười kiên cường, cộng thêm an nguy và cổ vũ cô.

Hắn vốn định giải quyết chuyện Giang Nam, thì đến thủ đô tìm Dạ Tình chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ của cô.

Không ngờ cha Dạ Tình lại là hội trưởng của Long Hoa Hội, Long Hoa Hội đã tìm tới cửa.

Long Hoa Hội mời hắn, tuyệt đối không đơn giản là nhờ hắn chữa bệnh cho Dạ Tình như vậy, chắc chắn còn giải quyết chuyện Âu Dương Minh Nhật bị giết.

Trong mắt hắn chớp loé ánh sáng lạnh, một tay vươn ra, thiệp mời kia lập tức bay vào trong tay hắn.

- Nói với người của Long Hoa Hội các anh, tôi nhất định sẽ đến thủ đô, bảo bọn họ đợi đi.

Đợi hắn giết Vạn Thiên Tuyệt, giải quyết chuyện ở Giang Nam, nhất định sẽ đến thủ đô, xem Long Hoa Hội có thể làm gì hắn.

- Vậy chúng tôi không chậm trễ thời gian của Mạc tiên sinh nữa, Long Hoa Hội chúng tôi sẽ ở thủ đô đợi Mạc tiên sinh đại giá.

Mắt Lam Phi hơi nheo lại, cười quỷ dị nói.

Giang Nam là địa bàn của Mạc gia, đợi Mạc Phàm đến thủ đô rồi nói sau.

Dám giết thành viên của Long Hoa Hội, không dễ giải quyết như vậy đâu, cho dù là Lâm Thiên Nam cũng không được.Lam Phi muốn dẫn những người khác rời đi, giọng nói của Mạc Phàm lại vang lên.

- Đợi một chút!

Đám Lam Phi nhíu mày, dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Phàm.

- Mạc tiên sinh còn gì phân phó sao?

- Anh cầm phương thuốc này đưa cho Dạ Tình, bảo cô ấy tìm bác sĩ bốc theo phương thuốc, mới có thể giảm bớt chứng bệnh của Dạ Tình.

Mạc Phàm lấy một ngọc giản ra, khắc một phương thuốc vào bên trong, ném cho Lam Phi.

Phải một thời gian nữa hắn mới tới thủ đô, nếu gặp được người có quan hệ với Dạ Tình, tất nhiên không thể để Dạ Tình đau đớn tiếp.

Bệnh của Dạ Tình cũng rất phiền phức ở Tu Chân giới, khi hắn ở Tu Chân giới đã tìm kiếm rất nhiều sách thuốc, mới tìm được phương pháp chữa trị.

Phương thuốc này không thể chữa trị, nhưng có thể khiến Dạ Tình không phải chịu đau đớn nữa.

Đợi hắn đến thủ đô, giúp Dạ Tình chữa khỏi cũng không muộn.

Lam Phi nhận lấy ngọc giản kia, trên mặt hiện lên chút bất ngờ.

Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm sẽ giữ bọn họ lại, muốn gây khó dễ cho bọn họ một phen, có ai ngờ là bảo bọn họ mang phương thuốc về cho Dạ Tình.

- Được, tôi nhất định sẽ đưa cho Dạ tiểu thư, nhưng Dạ tiểu thư có phục dùng hay không, tôi cũng không biết, dù sao Dạ tiểu thư không uống thuốc của bất cứ ai đưa, nhất là người xa lạ.

- Anh chỉ cần đưa là được, những chuyện khác anh đừng xen vào, nhưng nếu anh không đưa, đợi tôi đến thủ đô, thủ đô sẽ không còn người tên Lam Phi, anh bình tĩnh hơn bọn họ một chút, hẳn là không hoài nghi tôi sẽ làm được chuyện này.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Lam Phi nắm chặt tay, sắc mặt rất khó coi.

Mạc Phàm có thể giết bọn họ, quả thật giết anh ta không có vấn đề gì.

Rất nhanh anh ta buông lỏng tay ra.

- Mạc tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa phương thuốc cho Dạ tiểu thư, hi vọng có thể gặp lại Mạc tiên sinh ở thủ đô.

Lam Phi nghiến răng nói.

Nói xong anh ta dẫn những người khác rời đi, trong mắt xuất hiện ánh sáng lạnh.

Mạc Phàm dám nhục nhã anh ta như thế, đó là đang nhục nhã Long Hoa Hội bọn họ, đợi Mạc Phàm còn sống đến thủ đô sẽ khiến Mạc Phàm đẹp mặt.

- Đợi coi!

Mạc Phàm chỉ cười khẽ, không để ý đến đám Lam Phi, cũng không ngồi xe rời đi.

Hắn liếc mắt nhìn xung quanh một cái, dưới chân vừa động liền đến trên biệt thự của Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK