Một pho tượng 2, 30 mét, lại bị một kiếm của Mạc Phàm trảm lùi về sau.
Chuyện này như một người cầm một thanh kiếm chém sập một tòa đại lâu 6, 7 tầng, quả thực khó mà tin.
Huống chi pho tượng này không đơn giản như tòa đại lâu 6, 7 tầng.
Mỗi Thi Ma đều không khác gì người đồng đúc bằng sắt thép, sức nặng gấp bội lần tòa đại lâu, cho dù bị thuyền chở dầu chạy với tốc độ cao đụng vào cũng không động một phen, lại bị Mạc Phàm làm lay động.
- Tiểu tử, vậy mà cậu có thể chém Thi Ma của La gia bọn tôi.
Sắc mặt lão giả mặt vàng khó coi, khó mà tin nói.
Vừa rồi Thi Ma còn có thể đánh Mạc Phàm lùi trăm mét, Mạc Phàm chỉ thay đổi bộ dạng, vậy mà chém Thi Ma lùi lại.
Trong bụi đất, trường kiếm của Mạc Phàm đứng thẳng.
Hắn nâng mắt nhìn thoáng qua Thi Ma kia, trên mặt không vui không buồn.
- Cũng chỉ lùi hai bước, xuất hiện một số khe hở, La gia các ông dưỡng Thi Ma rắn chắc thật.
Những lời này vang lên, sắc mặt dưới thì đệ tử La gia, trên thì La Thành người cầm quyền La gia đều khó coi.
Những lời này của Mạc Phàm giống như đang khen ngợi bọn họ, thực ra không khác gì tát vào mặt bọn họ.
Nếu Thi Ma thật sự lợi hại, sẽ không bị Mạc Phàm trảm lùi hai bước, còn xuất hiện vết nứt.
- Tiểu tử, lão phu muốn diệt cậu.
Lão giả mặt vàng giận dữ hét.
Kim thương trong tay ông ta tỏa sáng, thạch thương trên tay Thi Ma lập tức khôi phục với tốc độ mắt thường không thể thấy.
Ông ta nắm kim thương, lại bay về phía Mạc Phàm, Thi Ma bắt đầu chuyển động.
- Vậy ông phải khống chế Thi Vương hay Thi Tổ mới được.
Mạc Phàm nhíu mày, lạnh nhạt nói.
Thi Ma cùng lắm là tướng quân trong cương thi, đối với hắn mà nói, ngoại trừ thân thể to lớn hơn một chút, thì không có gì đặc biệt.
Trường kiếm trong tay hắn nhoáng lên một cái, kiếm khí huyết sắc dài mười trượng lao nhanh mà ra.
Kiếm ý sắc bén làm người ta không rét mà run.
Uy áp cường đại, không hiểu sao làm lưng người ta phát lạnh.
- Trảm!
Mạc Phàm khẽ quát, không quan tâm cự thương trong tay Thi Ma đâm về phía hắn, trường kiếm dài mười trượng lập tức chém về phía lão giả mặt vàng khống chế Thi Ma.
Thạch thương vừa ngưng tụ còn chưa đâm đến người Mạc Phàm, liền bị chém đứt, trường kiếm khí 10 trượng trảm mạnh lên người Thi Ma.
Một kiếm vừa rồi của Mạc Phàm chỉ khiến Thi Ma lùi hai bước, một kiếm này đánh xuống, thân thể to lớn của Thi Ma trực tiếp bay về phía sau, cuồng phong nhấc lên.
“Rầm!” một tiếng, Thi Ma đập vào trên tường thành.
Thành cổ lay động vài cái, lúc này mới yên bình trở lại, vết thương có thể nhìn thấy xương cốt và nội tạng xuất hiện ở ngực Thi Ma.
“Phốc!” Một ngụm máu tươi phun từ miệng lão giả mặt vàng ra, khuôn mặt vốn khô vàng của ông ta lập tức như tờ giấy vàng.
Sở dĩ ông ta có thể sử dụng Thi Ma, là vì luyện linh hồn mình và thân thể Thi Ma hợp lại.
Như vậy Thi Ma mới chịu khống chế của ông ta, động tác nhất trí với ông ta.
Thi Ma bị thương, ông ta cũng bị thương lây.
- Tiểu tử, cậu!
Lão giả mặt vàng lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ, trong mắt đều là không cam lòng.
Vậy mà Thi Ma ông ta khống chế lại thua hai kiếm của Mạc Phàm.
Trên tường thành, sắc mặt La Yên và đám đệ tử La gia tái mét.
Vừa rồi Mạc Phàm còn bị Thi Ma đánh lui, sau đó lập tức có thể đẩy lùi Thi Ma, hiện giờ một kiếm lại chém được Thi Ma?
- Tiểu tử này lấy đâu ra lực lượng, cậu ta còn là người sao?Một kiếm của Mạc Phàm chém Thi Ma kia xong, trường kiếm khí 10 trượng lại chỉ về phía đám La Thành.
- Lại cho các người cơ hội cuối cùng, giao tiểu hồ ly ra đây.
La Thành nhíu mày, sắc mặt khó coi, đắc ý trên mặt đã sớm biến mất không còn.
Mạc Phàm chỉ thay đổi bộ dạng, vậy mà thực lực tăng nhiều như thế, quả thật vượt qua dự kiến của ông ta.
- Mạc Phàm, nếu cậu muốn tiểu súc sinh kia, thì tự mình tới lấy.
La Thành lạnh lùng nói.
Mạc Phàm thấy La Thành vẫn không chịu giao ra, ánh sáng lạnh trong mắt lại rét lạnh vài phần.
- Thôi, vẫn nên giết sạch các người tốt hơn.
Hắn không phải là người hiếu sát, nếu La gia vẫn chết không hối cải, hắn chỉ có thể cầm kiếm diệt.
Nghĩ đến điều này, trường kiếm khí 10 trượng tỏa ra huyết quang, giống như đạo huyết hồng chém mạnh về phía La Thành.
Thấy kiếm khí của Mạc Phàm chém tới, La Thành nhíu mày.
- Cùng tiến lên, tiểu tử này chỉ có một mình, tôi không tin mình cậu ta có thể đối phó được 8 Thi Ma của chúng ta.
Mạc Phàm đã giết đến cửa La gia bọn họ, dù thế nào ông ta cũng không thể thua.
Một Thi Ma không đối phó được Mạc Phàm, vậy 8 Thi Ma cùng xông lên thì sao?
Sắc mặt 7 người khác khẽ đổi, cũng không dám lơ là, binh khí trong tay cũng bay về phía Mạc Phàm.
Binh khí của 8 người lần lượt đến trước người Mạc Phàm, lạc ấn trên binh khí sáng lên, 8 Thi Ma di chuyển, cự binh trong tay cùng chém về phía Mạc Phàm.
Lúc trước chỉ có một Thi Ma ra tay, đã giống như phiên sơn đáo hà, 8 Thi Ma cùng hành động, lập tức khiến người ta có cảm giác thiên tháp địa hãm.
Đất đai lay động, kình phong vô hình thổi bốn phía, không chỉ thổi mọi người đứng không vững, kiếm khí trên tay Mạc Phàm cũng hơi lay động, giống như ngọn lửa lay động trong gió.
- Một Thi Ma không được, 8 Thi Ma có tác dụng sao, lần này sẽ giải quyết hết các người.
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, hai chữ thốt ra từ miệng hắn.
- Tru Ma!
Theo hai chữ này thốt ra, kiếm quang lại sáng hơn vài phần, bỗng nhiên màu sắc từ đỏ như máu thành tử sắc quỷ dị.
Kiếm khí tử sắc 10 trượng và cự binh trong tay Thi Ma chạm nhau, giống như là một đạo tử quang, cự binh không nhận được chút cách trở, tiếp tục chém về phía Mạc Phàm.
Tử quang lóe qua cự binh, rơi xuống người 8 Thi Ma, tiếp tục xẹt qua người Thi Ma, vẫn không tạo thành bất luận thương tổn gì, liền xuyên qua cơ thể Thi Ma.
Đám La Thành vốn nhíu mày, bỗng nhiên Mạc Phàm biến kiếm khí thành tử sắc, chắc chắn là có đạo lý của cậu ta.
Nhưng kiếm khí tử sắc xuyên qua Thi Ma, không chỉ không chém bay, cũng không giam cầm Thi Ma, chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
- Mạc Phàm, không phải cậu nói 8 Thi Ma không có tác dụng sao, không có tác dụng là kiếm khí của cậu mới đúng.
La Thành hơi nhếch miệng, cười nói.
7 người khác cũng bật cười.
- Chuyện này dễ lý giải hơn, người đàn ông kia muốn một đêm 12 lần, nhưng có phải ai cũng có thể lao nhanh 12 lần trên người phụ nữ một đêm được chắc.
Một tên đầu bóng loáng nói.
- Cậu đừng nói như vậy, tiểu tử này là Mạc đại sư Đông Hải, nói không chừng một kiếm của cậu ta có chỗ huyền diệu nào đó, chỉ là bây giờ chúng ta chưa nhìn ra.
Một trưởng lão La gia khác cười nói.
Một đám người trái tim mới bị kéo cao lập tức buông lỏng, giống như không vội giết chết Mạc Phàm, động tác trên tay dừng lại hết, bắt đầu trào phúng.
- Ông nội, đừng nhiều lời với cậu ta nữa, mau giết cậu ta.
Trên tường thành, La Yên nhíu mày, la lớn.
Tuy một kiếm của Mạc Phàm không tạo thành thương tổn gì, nhưng trong lòng cô ta có dự cảm không tốt, khiến cô ta vô cùng bất an.
Đám La Thành nghe lời La Yên nói, thu hồi tươi cười, muốn tiếp tục ra tay, vẻ kỳ lạ xuất hiện trên mặt 8 người họ.
- Chuyện này, đây là?