Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Kiếm tới!

Hắn khẽ quát một câu.

Tiếng kiếm leng keng lập tức vang lên, bốn kiếm Tru Sát, Tru Diệt, Tru Tà, Tru Tuyệt lóe sáng hàn quang trôi nổi quanh hắn, kiếm chỉ tứ phương.

Ý niệm Mạc Phàm vừa động, bốn thanh kiếm như bốn đạo laser bay về phía 9 người với tốc độ rất nhanh.

9 người còn chưa chạy xa, chỉ cảm thấy trên người đau xót, 9 người nhìn ngực mình, liền thấy một đạo kiếm quang như xuyên qua người bọn họ như xe chỉ luồn kim.

“Phốc phốc…” Huyết nhiễm trường không.

9 người không một ai chạy thoát, ngã vào trong cát vàng, mắt nhanh chóng mất đi ánh sáng.

Lúc này 81 Hạn Bạt gào thét khàn giọng xông đến bên cạnh Mạc Phàm.

Lợi trảo sắc bén chớp lóe u quang, tay đen xì chộp lấy Mạc Phàm, nhìn làm người ta sởn gai ốc.

- Sư phụ, cẩn thận!

Chu Hiệt nhíu mày, vội vàng nhắc nhở.

Cơ thể của cô từng được Bàn Long Tuyệt rèn luyện, trình độ cứng có thể so với sắt thép, nhưng vẫn bị Hạn Bạt làm bị thương, đủ để thấy lợi hại của những Hạn Bạt này.

Mạc Phàm nhìn lướt qua những Hạn Bạt này, sắc mặt không có chút gợn sóng.

81 Hạn Bạt cộng thêm Thi Vu Trận, Tiên Thiên đỉnh phong bình thường khó mà thoát khỏi tay bọn họ.

Dù sao những Hạn Bạt này không chỉ không chết được nữa, sức khôi phục siêu cường, còn có lực mạnh, tốc độ như gió, thị huyết như mạng, cơ thể khủng bố khiến vô số người kinh sợ.

Nhưng ở trước mặt hắn, những Hạn Bạt này không khác gì tượng gỗ.

Muốn đối phó hắn, ít nhất phải Bạt Vương ngàn năm hay Bạt Tổ lâu năm mới được.

Hắn không động ngón tay, không chỉ không chém giết, trái lại đi về phía những Hạn Bạt này.

- Đều chết cả rồi, nên đi đâu thì đi đó đi.

Chỉ một câu, nhưng giống như có ma lực, gió lạnh xuất hiện bên cạnh hắn, thổi về phái những Hạn Bạt.

Cơ thể Hạn Bạt như bị kiềm hãm, tựa như trúng định thân chú.

Ngay sau đó, cuồng phong lục quang trong mắt Hạn Bạt như ánh nến, mơ hồ bất định.

“Phịch!” Rất nhiều Hạn Bạt ngã xuống.

Còn lại một số Hạn Bạt mặc quần áo cổ đại, ánh nến trong mắt vùng vẫy một lát, cũng tắt theo trong sa mạc.

Một câu, tất cả Hạn Bạt hóa thành thây khô, nhanh chóng bị cát vàng bao phủ.

Chu Hiệt nhìn Hạn Bạt đầy đất, trong mắt lóe lên khiếp sợ và mất mát.

Cô đã đến Trúc Cơ đỉnh phong, kém Mạc Phàm cảnh giới Tiên Thiên chỉ có một bước xa.

Cô tưởng rằng mình đã cách Mạc Phàm càng ngày càng gần, ai biết khoảng cách càng ngày càng xa.

Thiếu chút nữa những Hạn Bạt này đã khiến cô bị La gia bắt sống, đến chỗ Mạc Phàm chỉ là một câu chuyện, phát hiện như vậy đã nói lên toàn bộ.

Mạc Phàm giống như nhìn ra được tâm tư của Chu Hiệt, cười nhạt.

- Đợi con đến cảnh giới của sư phụ, con sẽ biết con và kiếm của con đáng sợ thế nào.

Hắn truyền cho Chu Hiệt kiếm quyết Thanh Liên Ca kiếm thuật số một ở Tu Chân giới, sẽ kém sao?

- Thật sao?

Chu Hiệt nhướn mày, nghi ngờ nói.

- Chỉ cần con tin tưởng kiếm và chính con.

Mạc Phàm nói.

Tu đạo là tu tâm, đạo tâm bất ổn kiếm thuật cường thịnh mấy cũng chỉ là tốt mã giẻ cùi.

Như một người cầm vũ khí tiên tiến, chính mình đều không tin thanh vũ khí đó giết được người, cũng không tin mình có thể giết người, cho dù vũ khí tốt kẻ đó cũng không giết được người.

Rất nhiều người đang tu đạo bỏ dở giữa chừng, không phải không có kỳ ngộ, cũng không phải công pháp không đủ mạnh, mà là đạo tâm bất ổn.

- Đồ nhi nhớ kỹ rồi.

Chu Hiệt gật đầu, lúc này mất mát trong mắt mới trở thành hư không, thay vào đó là quyết tâm.

Khí thế của cô cũng vì câu này mà thay đổi, như bảo kiếm rửa đi bụi bặm, hào quang tỏa ra.

Mạc Phàm gật đầu hài lòng, tay tạo phòng tránh độc chú và Thanh Mộc Quyết, búng về phía người Chu Hiệt.

Trên người Chu Hiệt có khói đen bay ra, miệng vết thương nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Mạc Phàm lại cho Chu Hiệt dùng mấy viên Tinh Khí Đan, sắc mặt Chu Hiệt nhanh chóng khôi phục như thường.

Làm xong những chuyện này, lúc này Mạc Phàm mới mở miệng lần nữa.

- Tiểu hồ ly bị bắt đến La gia sao?

Chu Hiệt bị người La gia bao vây ở đây, rõ ràng là không đuổi kịp người La gia kia, cho dù đuổi kịp cũng không thể cứu.

- Chuyện này sao, con cũng không biết.

Chu Hiệt nhíu mày do dự một lát, nói.

- Cái gì?

Mạc Phàm nhíu mày, nghi ngờ hỏi.

- Con đuổi theo được nửa đường, xe người mang tiểu hồ ly đi trực tiếp biến mất, con chạy đến Mạc Bắc mà không tìm thấy bóng người.Chu Hiệt nói chi tiết.

Người kia định thoát bằng máy bay, máy bay bị cô chém rụng một cánh.

Người kia đành phải lái xe về phía Mạc Bắc, Chu Hiệt vội đuổi theo đến đó.

Vừa đến Mạc Bắc không lâu, một khắc trước bầu trời còn quang đãng, bỗng nhiên nổi lên long toàn phong tiếp thiên liên địa.

Cả bầu trời giơ tay không thấy năm ngón, long toàn phong giằng co khoảng một khắc thì biến mất không thấy.

Xe người La gia kia cũng biến mất không thấy, cô tìm ở Mạc Bắc không lâu, liền lọt vào đuổi giết của đám người La gia kia.

Cho nên cô cũng không biết tiểu hồ ly bị La gia bắt hay không.

- Long toàn phong, ngự phong nhiếp vật sao?

Mạc Phàm nhướn mày.

Đối với người bình thường long toàn phong là thiên tai hủy thiên diệt địa, nhưng đối với Tiên Thiên Tông Sư mà nói, muốn tạo ra một đạo long toàn phong nhiếp vật cũng không khó, chỉ cần là cao thủ Tiên Thiên có nội khí cường đại đến mức độ nhất định.

Chuyện đó Thiên Thành Diệt cũng có thể làm được.

Hắn muốn tạo ra một đạo long toàn phong, chỉ là một ý niệm trong đầu.

Nhưng xe của người La gia bắt tiểu hồ ly đều bị long toàn phong mang đi, vậy thì khó mà nói.

- Long toàn phong kia có phải do người La gia tạo ra hay không?

- Có khả năng.

Mạc Phàm suy nghĩ một lát, nói.

Quả thật long toàn phong có thể do La gia tạo ra, tuy La Thành bị hắn chém đứt một tay, nhưng vẫn có thể làm được chuyện đó.

Cho dù không có La Thành, theo như lời Hứa Bình nói, Sơn Hà Ấn của La gia cũng cóthể làm được chuyện đó.

Nhưng trừ chuyện đó ra cũng không phải không có khả năng khác.

La gia có thể tạo ra long toàn phong, thì có thể giết chết Chu Hiệt, dễ dàng mang đi tiểu hồ ly, La gia lại lựa chọn dùng long toàn phong mang tiểu hồ ly và người La gia kia đi, chuyện này thật sự khó hiểu.

- Ý của sư phụ là, chẳng lẽ còn có khả năng là người khác mang tiểu hồ ly đi?

Chu Hiệt nhướn mày, khó hiểu hỏi.

Mạc Phàm im lặng, gật đầu.

Thanh Bang nước ngoài, Thứ Thần tổ chức sát thủ, Thần Điện, Hắc Ám Giáo Đình, còn có Lâm Thiên Nam số một Hoa Hạ đều có khả năng ra tay với Mạc gia, cũng đều có thực lực và lý do ra tay.

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Chu Hiệt hỏi.

Nếu La gia ra tay thì dễ nói, bọn họ đã đến địa bàn của La gia, đến La gia tìm tiểu hồ ly là được.

Không phải, vậy thì không dễ làm rồi.

Mạc Phàm im lặng một lát, nhìn thoáng qua phía Tây Bắc, sắc bén nở rộ.

- Đến La gia trước, nếu không có ở La gia, sư phụ sẽ tìm từng người có thể ngự phong nhiếp vật trên Địa Cầu là được, trái lại sư phụ muốn xem, ai bắt tiểu hồ ly Mạc gia.

Mạc Phàm bá đạo nói.

Giọng nói lạnh như hàn băng, nhiệt độ xung quanh giảm đi rất nhiều.

Hắn nhất định phải tìm được tiểu hồ ly, cho dù tìm tất cả cao thủ Tiên Thiên cũng phải tìm về.

Vẻ mặt Chu Hiệt khẽ đổi, hít vào một hơi khí lạnh, lập tức khôi phục như thường, rời đi với Mạc Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK