Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương lão gia tử muốn cất bàn và ghế của Mạc Phàm, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu.

Bọn họ bị một Mạc gia nho nhỏ khiến chật vật như thế, đã sớm kìm nén một bụng hỏa.

Thấy một màn này, không ít người cảm thấy sảng khoái trong lòng.

Có người còn vươn ngón tay cái ra, thiếu chút nữa nói hay lắm.

Nhất là Lâm Thiên Thành, vẻ đắc ý trên mặt càng đậm hơn.

Mạc Phàm dám giết người Lâm gia bọn họ, vả mặt Lâm gia, lần này sẽ khiến Mạc Phàm biết cái gì gọi là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Âu Dương Minh Nhật hơi híp mắt, cười lạnh lùng.

Một người tầm thường cũng muốn ngồi đối diện ông ta, nằm mơ!

Muốn đàm phán, đứng nói chuyện đi.

Trong chớp mắt, mọi người trong đình đều cười trêu tức.

- Cô không nghe lão gia tử nói sao?

Lâm Thiên Thành thấy mỹ nữ mặc sườn xám sửng sốt, bất mãn nói.

- Dạ!

Mỹ nữ mặc sườn xám liếc mắt nhìn Mạc Phàm và Lưu Nguyệt Như một cái, vội vàng cất bàn ngọc ghế và dụng cụ pha trà.

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.

Một lão nhân biết được chút Vọng Khí Thuật, vậy mà muốn ra oai phủ đầu với hắn.

Không đợi hắn mở miệng, Lưu Nguyệt Như đã mở miệng.

- Âu Dương lão gia tử, Mạc tiên sinh chúng tôi đồng ý tới đàm phán mà ông mời, thì là khách, ông đối xử với Mạc tiên sinh chúng tôi như thế, còn uy danh của lão nhân gia sao?

Lâm Thiên Thành thấy Lưu Nguyệt Như mở miệng, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị.

- Lưu Nguyệt Như, uy danh của lão gia tử, để một quả phụ lục thân bất nhận như bà tới đánh giá, bà mở miệng ngậm miệng đều là Mạc tiên sinh, chắc được tiểu tử này dạy dỗ trên giường không ít lần rồi?

Khi nói chuyện, trong mắt ông ta tràn đầy ghen tị, nhìn Mạc Phàm vân đạm phong khinh bên cạnh.

Hai đại mỹ nữ là Lưu Nguyệt Như và Bạch Vô Song đều ở bên cạnh Mạc Phàm, nếu là ông ta, ông ta sẽ làm hai mỹ nữ này, không để hai mỹ nữ đi làm việc, cuộc sống gia đình tạm ổn chắc chắn sảng khoái muốn chết.

Ánh mắt kỳ lạ của mọi người lập tức nhìn Lưu Nguyệt Như và Mạc Phàm.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lưu Nguyệt Như hiện lên vẻ xấu hổ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Thiên Thành.

- Lâm Thiên Thành, ông nói linh tinh gì đó.

- Tôi có nói linh tinh hay không, bà cởi hết để chúng tôi nhìn thì biết, bà có muốn cởi, để chúng tôi trả lại trong sạch cho bà không.

Lâm Thiên Thành cười dâm nói.

Ông ta vừa nói như vậy, không ít người giơ ngón tay cái với Lâm Thiên Thành.

- Lâm tổng anh minh.

- Cởi đi, Lưu phu nhân.

Có người ồn ào nói.

Âu Dương Minh Nhật và Tống Minh Huy không nói gì thêm, nhưng đều hơi nhếch miệng, rõ ràng là ngầm đồng ý với hành vi của những người này.

Lưu Nguyệt Như nghiến chặt răng, trong mắt lóe lên phức tạp.

Bà xuất thân từ giới phú quý, tất nhiên biết người trong giới này có đức hạnh gì, chỉ là không ngờ lúc này cũng vô liêm sỉ như vậy.

Nếu Mạc Phàm đồng ý, bà rất thích làm chuyện thiếu nhi không nên nhìn với Mạc Phàm trước mặt những người này, chẳng qua Mạc Phàm thấy bà chướng mắt.

- Cởi đi!

Mộc Hồng Bân cười nham hiểm, ánh mắt nhìn Lưu Nguyệt Như như nhìn kỹ nữ ai cũng làm chồng được.

- Làm kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ, ha ha.

- Các người muốn cởi như vậy sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn những người đó một cái, lạnh giọng hỏi.

- Mạc tiên sinh?

Vẻ mặt Lưu Nguyệt Như sửng sốt, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó hiểu.

Lâm Thiên Thành nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ, vậy mà Mạc Phàm muốn Lưu Nguyệt Như cởi đồ?

Nghĩ một lát ông ta thoải mái hơn, trận thế hôm nay, không chấp nhận Mạc Phàm không cúi đầu.

- Không sai, dù sao cậu cũng nhìn chán rồi, nên để chúng tôi nhìn một chút.

Trong mắt Lâm Thiên Thành lóe sáng dâm quang, cười nói.

Trước mắt những người khác cũng sáng lên, nhìn về phía Lưu Nguyệt Như.

Lưu đại mỹ nữ sắp cởi đồ, không dễ thấy đâu.

- Như các ông mong muốn.

Mạc Phàm vung tay, một cơn gió lập tức xuất hiện.

Ngay sau đó trong đình hóng mát, ngoại trừ Tống Minh Huy và Âu Dương Minh Nhật ra, mọi người đều cảm thấy người mát mẻ.

“A!” Những thị nữ mặc sườn xám kêu lên sợ hãi.

Chỉ thấy đám Lâm Thiên Thành vốn mặc quần áo hoàn chỉnh, hiện giờ chỉ còn mỗi quần lót, có một số người còn không có quần lót.

Những bộ quần áo này đều đến người mỹ nữ mặc sườn xám.

Hiện giờ đang là tháng 10, gió Giang Nam còn rất lạnh.

Một cơn gió thổi tới, đám Lâm Thiên Thành ôm ngực, thân thể run rẩy.

Lưu Nguyệt Như vốn đang hơi tức giận, nhìn thấy bộ dạng chật vật của đám Lâm Thiên Thành, vội vàng che miệng bật cười.

Đám Lâm Thiên Thành ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt đau khổ, không còn cười nổi nữa.

Bọn họ tưởng rằng người cởi là Lưu Nguyệt Như, ai biết là bọn họ.

- Tiểu tử, ở chỗ của Âu Dương lão gia tử, Tống tiên sinh cũng ở đây, cậu còn dám ra tay với chúng tôi, mau trả quần áo lại cho chúng tôi nhanh.

Lâm Thiên Thành nghiến răng, tức giận nói.

Bọn họ biết Mạc Phàm không dễ nhận thua, nhưng không ngờ Mạc Phàm dám ra tay, không thèm nể mặt Âu Dương Minh Nhật và Tống Minh Huy.

Bọn họ đều mất hết mặt mũi ở hội đàm phán này rồi.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời Lâm Thiên Thành nói, địa bàn của lão nhân thích nịnh nọt mà thôi.

Lão nhân này nể mặt hắn, hắn cũng không chắc cho lão nhân này mặt mũi, lão nhân này dám cất bàn ghế của hắn đi, ý đồ ra oai phủ đầu, hắn càng không cần cho lão nhân này mặt mũi.

Còn Tống Minh Huy, từ lúc vào đây hắn đã không để vào mắt.

- Quần áo ở ngay cạnh các ông, có bản lĩnh tự mình tới lấy.

ắ ấ ầ ấ ề ề Â ốSắc mặt đám Lâm Thiên Thành khó coi, không ai giơ tay lấy quần áo của mình, tất cả đều nhìn về phía Âu Dương Minh Nhật và Tống Minh Huy.

- Lão gia tử, Tống tiên sinh, hai người xem tiểu tử này không có ý tới đàm phán.

Âu Dương Minh Nhật và Tống Minh Huy nhíu mày, liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy bất mãn.

- Tiểu tử, cậu coi như có chút thủ đoạn, có tư cách ngồi đối diện lão phu, trả quần áo cho bọn họ đi, tôi sắp xếp chỗ ngồi riêng cho cậu.

Âu Dương Minh Nhật nâng chén trà lên vênh mặt hất hàm sai khiến nói, giống như đang giáo huấn một hậu bối.

Ông ta vừa nói xong câu này, mỹ nữ mặc sườn xám đang định cất bàn ghế dừng lại.

Mạc Phàm lắc đầu cười, từ đầu đến cuối không để ý Âu Dương Minh Nhật.

Âu Dương Minh Nhật bảo sắp xếp chỗ cho hắn, xem hắn là đứa bé ba tuổi chắc?

Chỉ là bàn ngọc ghế ngọc mà thôi, có thể lọt vào pháp nhãn của y tiên bất tử hắn?

Hắn vươn một tay ra, nắm về phía bầu trời, tựa như giơ tay hái sao.

Hai luồng mây trôi nổi trong không trung co rút lại, vậy mà bị hắn nắm xuống thật, bay từ bầu trời tới, tự nhiên rơi xuống phía sau hắn và Lưu Nguyệt Như.

- Ngồi đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói với Lưu Nguyệt Như.

Hắn ngồi khoanh chân trên đám mây, đám mây ngưng mà không tiêu tan, nâng hắn lên cao, như tiên nhân ngồi trong mây.

Lưu Nguyệt Như vốn sửng sốt, nhanh chóng phản ứng kịp, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khiếp sợ.

Người có thể làm được chuyện này, rõ ràng là thủ pháp tiên nhân.

Trước khi đến bà còn hơi lo lắng, bây giờ an tâm hơn không ít.

Hai chân bà chồng lên nhau, ngồi trên một đám mây khác, như tiên tử.

Sắc mặt đám Lâm Thiên Thành bắt đầu thay đổi, cả đám lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, lửa giận thiêu đốt trong lòng.

Thịnh yến đè bẹp Mạc gia, bị Mạc Phàm xoay liên tục, không tức giận mới lạ.

Mạc Phàm làm như không nhìn thấy bọn họ, khẽ nâng mí mắt, nhìn Âu Dương Minh Nhật và Tống Minh Huy.

- Hai người muốn đàm phán, bây giờ có thể nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK