Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiểu Phàm, mắt Tiểu Vũ có thể chữa được sao?

Vẻ mặt lão mẹ Mạc Phàm sửng sốt, vội vàng hỏi.

Tiểu Vũ còn nhỏ như vậy đã không có mắt, mỗi ngày bà nhìn băng gạc trên mắt Tiểu Vũ, trong lòng vô cùng khó chịu.

Hiện giờ có thể cứu sống những người chết vì Mạc gia, nếu có thể chữa được mắt của Tiểu Vũ thì càng tốt.

- Có mắt huyết mạch tương đồng thì có thể thay, hoặc cơ thể Tiểu Vũ mạnh tới một trình độ nhất định, đều có thể chữa khỏi, sư phụ, không phải là người muốn?

Khương Nguyệt nhìn Mạc Phàm, nói một nửa.

Tu vi của Tiểu Vũ bị phế, chắc chắn điều thứ hai không thể thành lập, ít nhất bây giờ chỉ có thể tìm mắt huyết mạch tương đồng để thay.

Người có huyết mạch tương đồng với Tiểu Vũ, chỉ có Mạc Phàm, cha mẹ Mạc Phàm đều khác với bọn họ.

Tuy Khương Nguyệt không nói rõ, nhưng đám cha mẹ Mạc Phàm lập tức hiểu rõ ý trong đó.

- Anh, em như vậy không sao đâu, em đã không đau nữa, em không cần đôi mắt của anh, đợi em lấy lại được tu vi, em sẽ tự khôi phục đôi mắt của mình.

Tiểu Vũ sờ mặt Mạc Phàm nói.

- Yên tâm đi, hai loại phương pháp kia là thường xuyên nhất, ngoại trừ hai phương pháp này ra, còn có phương pháp thứ ba.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Phương pháp gì?

Tiểu Vũ bán tín bán nghi nói.

- Anh có thể dùng khí huyết của anh chữa mắt của em.

Mạc Phàm nói.

- Còn có thể làm vậy sao?

Mạc Phàm gật đầu, dời mắt nhìn đám Băng Ma.

- Mấy ngày này ai tới Mạc gia gây chuyện thì giết người đó, Tiểu Kiệt đi cùng bọn họ.

Không chỉ có những người này tới Mạc gia gây chuyện, thừa dịp hắn chữa mắt cho Tiểu Vũ, diệt đám người này trước rồi nói sau.

- Dạ!

Năm người cúi đầu với Mạc Phàm, đại môn Mạc gia được bọn họ mở ra, hùng hổ rời đi.

- Cha mẹ, hai người nấu cơm tiếp đi, đã lâu rồi con không ăn cơm mọi người làm, đợi mọi người làm xong cơm, mắt Tiểu Vũ cũng khỏi rồi.

- Được.

Cha Mạc Phàm gật đầu, gọi lão mẹ Mạc Phàm đi làm cơm.

Mạc Phàm ôm Tiểu Vũ vào phòng ngủ trước đây của hắn, sau đó đóng cửa lại.

… T

rong phòng, hắn đặt Tiểu Vũ lên trên giường.

- Có khả năng hơi đau một chút, nhịn một lát là được rồi.

Mạc Phàm véo đôi má gầy hơn nhiều của Tiểu Vũ, nói.

- Em không sợ đau, bắt đầu đi anh.

Vẻ mặt Tiểu Vũ kiên cường nói.

Mạc Phàm gật đầu, bố trí một số trận pháp ở quanh phòng.

Hắn chậm rãi tháo băng gạc trên mắt Tiểu Vũ ra, hai lỗ máu đáng sợ xuất hiện ở mắt Tiểu Vũ, có nhiều chỗ đã kết vảy, nhưng không ít nơi vẫn thường có huyết dịch chảy ra.

Nhìn thấy lỗ máu này, lông mày Mạc Phàm nhíu chặt, sắc bén giấu trong đáy mắt xuất hiện.

Nguyên nhân Long Ngạo Thiên lấy đi đôi mắt của Tiểu Vũ, tất nhiên hắn có biết, đôi mắt của người có được huyết mạch Hồng Liên Nhất Tộc, ở Tu Chân giới được gọi là Hồng Liên Nhãn, nếu tu luyện mắt tới chỗ cao thâm, thực lực không thua gì Bạch Đồng Tử của Bạch gia, hai mắt mở ra giống như Hằng Tinh, trân quý vô cùng.

Nhưng Long Ngạo Thiên lấy nhầm mắt người rồi.

Nếu Long Ngạo Thiên này lấy mắt Tiểu Vũ, hắn nhất định sẽ lấy hết mắt của nhất tộc Long Ngạo Thiên xuống.

- Anh, có phải rất khó coi không?

Tiểu Vũ thấy Mạc Phàm không lên tiếng, yếu ớt hỏi.

- Em gái anh lúc nào cũng xinh đẹp nhất, em ngủ một lát trước đi, đợi em tỉnh lại, thì có thể nhìn thấy rồi.

Mạc Phàm khẽ điểm lên mi tâm Tiểu Vũ, Tiểu Vũ chậm rãi nghiêng đầu ngủ say.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, sắc bén ở trong mắt thu lại, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Hắn lấy một hộp ngọc châm ra, “lạch cạch” vài cái, 99 ngọc châm châm vào xung quanh mắt Tiểu Vũ.

Ngọc châm châm xuống, tay hắn tạo một đống pháp ấn.

Những pháp ấn này rơi từng cái lên ngọc châm, một vùng trắng ngà sáng lên trên ngọc châm.

Nhìn gần thì thấy bạch quang chiếu rọi, nhưng nếu nhìn từ xa, quang huy đan xung quanh mắt Tiểu Vũ thành hình dạng đôi mắt.

Làm xong những chuyện này, Mạc Phàm không giúp Tiểu Vũ ngưng tụ đôi mắt, trái lại hít sâu một hơi, một tay đặt lên vị trí hai mắt của hắn.

Hai mắt hắn nhắm chặt, máu tươi chảy từ khóe mắt hắn ra.

Vừa rồi hắn nói sử dụng phương pháp thứ ba dùng khí huyết của mình ngưng tụ đôi mắt cho Tiểu Vũ, phương pháp này có thật, nhưng không đơn giản như vậy.

Tuy hắn có huyết mạch tương tự với Tiểu Vũ, đều là Hồng Liên Chi Huyết, nhưng đôi mắt ngưng tụ ra vẫn chỉ là ngưng tụ mà thành.

Có thể nhìn thấy thứ, phàm là mắt người bình thường có thể nhìn mắt ngưng tụ cũng có thể.

Nhưng sau này cho dù Tiểu Vũ tu luyện, cũng sẽ không có bất luận uy năng gì.

Cho nên phương pháp thứ ba là một phương pháp bất đắc dĩ, bình thường không phải không có biện pháp, đều không sử dụng phương pháp này, tất nhiên đây không phải là chuyện hắn muốn.

Nhưng nếu đưa mắt của hắn cho Tiểu Vũ vậy thì khác rồi.

Tuy một cái do khí huyết của hắn ngưng tụ, một cái là mắt hắn, nhưng đã có cách biệt một trời một vực, giống như một người hợp thành công và một cái ráp lại là xong.

Nếu không ở Tu Chân giới sẽ không tồn tại chuyện cướp đoạt đồng tử, thánh cốt, huyết mạch.

Mắt hắn nhổ trồng cho Tiểu Vũ, không chỉ vẫn có thể thông qua huyết mạch Hồng Liên phát huy uy năng cường đại, còn có thể cường đại hơn trước đây.

Nếu vì hắn mà Tiểu Vũ mất đi đôi mắt, vậy thì cho Tiểu Vũ mắt của hắn.

Nhưng tuyệt đối không thể để người khác biết chuyện này.

- Đi!

Mạc Phàm ném hai mắt về phía Tiểu Vũ, trên hai con mắt chớp lóe hào quang rơi lên trên không mắt Tiểu Vũ.

Hư ảnh hình mắt trên mắt Tiểu Vũ hơi sáng lên, mở mí mắt ra, hai con mắt của Mạc Phàm rơi vào bên trng, tiến vào trong hốc mắt Tiểu Vũ.

Một ngón tay hắn ấn lên mi tâm Tiểu Vũ, khí huyết từ đầu ngón tay hắn lan vào trong cơ thể.

- Vạn vật sinh trưởng.

Mạc Phàm nheo mắt lại, khẽ quát một tiếng nói.

Mấy chữ này vừa vang lên, bắp thịt, huyết quản trong mắt Tiểu Vũ lập tức sống lại, lan tràn tới con mắt kia.

Lông mày Tiểu Vũ lập tức nhíu chặt, tuy không tỉnh lại, nhưng tiếng kêu đau đớn rất bé truyền từ miệng cô ra.

Mạc Phàm nhíu mày, nhưng không dừng lại.

Nhổ trồng đôi mắt, không chỉ phải nối huyết quản, thần kinh một lần nữa, còn chịu bài xích không phải mắt của mình, cho dù hắn thi triển pháp thuật trên người Tiểu Vũ, cũng khó mà giảm bớt đau đớn.

Nhưng chỉ cần thống khổ kết thúc, mắt Tiểu Vũ có thể khôi phục hoàn toàn.

10 phút trôi qua, lúc này tiếng kêu đau của Tiểu Vũ mới nhỏ đi.

Đôi mắt hắn tiến vào trong hốc mắt Tiểu Vũ hoàn toàn, vết thương xung quanh hốc mắt Tiểu Vũ cũng nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Trên ngân châm lóe lên quang mang một cái, biến mất vào trong mắt Tiểu Vũ, miệng vết thương biến mất hoàn toàn, đôi mắt kia cũng biến thành đôi mắt kích cỡ giống như mắt Tiểu Vũ lúc trước.

Mạc Phàm thu hồi ngân châm xung quanh mắt Tiểu Vũ, hơi thở phào nhẹ nhõm.

- Mở mắt ra đi, Tiểu Vũ.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK