Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Mạc Phàm rời đi với Tiểu Tuyết, ở tầng cao nhất biệt thự Tống gia, trong một phòng khách xa hoa.

Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn bóng lưng hai người rời đi, sắc bén trong mắt như lợi kiếm hàn băng, ước gì có thể vạn tên xuyên tim Mạc Phàm.

Hàn ý bức người khiến thân thể y tá xinh đẹp ở xung quanh đang bôi linh dược cho hai người không ngừng run rẩy.

Mãi đến khi Mạc Phàm và Tiểu Tuyết biến mất trong tầm mắt của bọn họ, hai người vẫn chưa thu hồi tầm mắt.

Rất lâu sau, Tống Hồng Sơn bưng một ly rượu mạnh trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.

- Sư huynh, chúng ta còn cần đến tiên mộ không?

Ván cờ bọn họ tự tay bày ra, đừng nói là nô dịch Mạc Phàm, ngay cả tư cách tiến vào tiên mộ cũng không có, thực lực trên người còn bị Mạc Phàm phong ấn.

Với trạng thái này của bọn họ đi vào tiên mộ, hẳn là đi vào không thành vấn đề, nhưng thực lực không khác Tiên Thiên đỉnh phong bình thường, đi vào cũng chưa chắc đã lấy được Thất Hồn Quả.

- Đi, đương nhiên phải đi.

Viên Trọng Dương nheo mắt lại, trầm giọng nói.

Tuổi thọ của Tiên Thiên Tông Sư dài hơn người bình thường một chút, nhưng cũng không quá nhiều, hai bọn họ đều hơn trăm tuổi rồi, nếu không phải còn tu vi trên người, đã sớm một mạng quy thiên rồi.

Thất Hồn Quả này là hi vọng duy nhất của bọn họ, bỏ lỡ chẳng khác nào vô duyên với tiên lộ.

- Chẳng lẽ ông muốn từ bỏ, sư đệ?

- Tôi ước gì có thể băm tên tiểu tử kia ra vạn đoạn.

Tống Hồng Sơn hung dữ nói.

Nếu luận về tổn thất, Tống gia tổn thất nhiều nhất, Viên gia chỉ có Viên Trọng Dương bị gãy tứ chi, Tống gia bọn họ bị phế ba đời.

- Nhưng mà chúng ta như vậy mà đi tiên mộ sao?

Tống Hồng Sơn nói một nửa thì dừng lại.

Không có Càn Khôn Chi Thuật, cũng không có cơ duyên che chở, bọn họ đến đó cũng chỉ bị ngược, có khả năng còn chết ở bên trong.

Trong tiên mộ có rất nhiều cơ quan, người bọn họ ném vào có càn khôn và cơ duyên, cũng là cửu tử nhất định.

- Chắc chắn chúng ta không đi được, lão nhân gia sư phụ hẳn là sắp xuất quan rồi?

Viên Trọng Dương nhìn thoáng qua phía Vân Châu, trong mắt hiện lên sùng kính, hỏi.

- Lão nhân gia sư phụ sẽ xuất quan gần đây, nhưng lúc sư phụ xuất quan, tiên mộ đã đóng rồi?

Tống Hồng Sơn cảm thấy khó hiểu nói.

Cách tiên mộ mở chỉ còn một hai ngày, chỉ mở gần năm ngày.

Nếu tiên mộ mở muộn vài ngày, bọn họ hoàn toàn không cần phiền phức như vậy, chỉ cần mời sư phụ bọn họ ra, sẽ không tới lượt Mạc Phàm diễu võ dương oai ở Hồng Kông.

Nhưng mà hiện giờ đợi sư phụ bọn họ xuất quan, Mạc Phàm đã lấy Thất Hồn Thụ.

- Sư đệ, ông quên tiểu tử kia dùng Thất Hồn Quả làm gì sao?

Viên Trọng Dương hơi nhếch miệng, cười âm hiểm nói.

- Dùng để cứu nha đầu chết tiệt Dạ gia kia, chuyện này có quan hệ gì?

Tống Hồng Sơn hừ lạnh một tiếng, vô cùng khó chịu nói.

Đường đường là Thất Hồn Quả, vậy mà Mạc Phàm dùng để bổ sung hồn phách cho một tiểu nha đầu, quả thực đúng là phí của trời.

- Nếu là vậy, chỉ cần chúng ta ngăn Mạc Phàm khi Mạc Phàm đang trên đường quay về Giang Nam là được, không cần chúng ta mạo hiểm vào tiên mộ, có sư phụ ra tay, không phải Thất Hồn Quả sẽ là của chúng ta sao?

Viên Trọng Dương khẽ nhướn mày, cười nói.

Lúc sư phụ ông ta xuất quan vừa vặn lúc tiên mộ đóng lại, cho dù là ai lấy Thất Hồn Quả, chỉ cần sư phụ bọn họ chịu ra tay, với thực lực của sư phụ bọn họ, đều có thể lấy được Thất Hồn Quả dễ dàng.

Nghe Viên Trọng Dương nói vậy, trước mắt Tống Hồng Sơn sáng lên, tươi cười xuất hiện trên khóe miệng ôngta.

- Chúng ta đi nghênh đón sư phụ xuất quan, sư phụ không chỉ ra tay đối phó Mạc Phàm, còn có thể giải trừ phong ấn tên tiểu tử kia để lại, đến lúc đó Tống gia tôi vẫn là Tống gia, Viên gia ông vẫn là Viên gia.

- Không sai, nhưng còn có một chuyện, chỉ cần chúng ta nói cho sư phụ, chắc chắn sư phụ sẽ không từ chối ra tay.

Viên Trọng Dương thần bí nói.

- Chuyện gì?

- Ông đã quên sư phụ bảo chúng ta tìm hai thứ, Linh Lung Huyết và Thiên Tiên Huyết à, chúng ta còn chưa tìm được hai thứ này.

- Ý của ông là trên người tiểu tử Mạc Phàm có một trong hai thứ này sao?

Tống Hồng Sơn nhướn mày, kinh ngạc vui mừng nói.

Linh Lung Huyết là máu trong tim của người có được Linh Lung Thất Khiếu Tâm, trong lịch sử chỉ có Thương Trụ ở thời nhà Thương có được Linh Lung Thất Khiếu Tâm.

Thiên Tiên Huyết là một giọt tinh huyết trên người Thiên Tiên Thể, đến nay còn chưa được ghi lại.

- Tiểu tử kia tự xưng mình còn cao cấp hơn trích tiên ở Chúng Thần Sơn, ông cảm thấy khả năng máu trên người cậu ta là Thiên Tiên Huyết lớn bao nhiêu?

- Cho dù không phải, chắc chắn sư phụ cũng tới tìm Mạc Phàm nghiệm chứng, sư phụ rất coi trọng thứ đó, trước khi bế quan còn luôn bảo tôi dành thời gian tìm kiếm, với tính cách của tên tiểu tử kia chắc chắn sẽ không đồng ý, đến lúc đó tất nhiên sư phụ sẽ…

Tống Hồng Sơn cười nói, lửa giận trong lòng mất đi hơn nửa.

Chuyện một mũi tên trúng ba con chim như vậy, chỉ nghĩ thôi đã vô cùng vui vẻ.- Không sai.

Viên Trọng Dương cười gật đầu.

Nếu không là bọn họ coi trọng Mạc Phàm quá rồi, bọn họ hoàn toàn có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, đợi Mạc Phàm lấy được Thất Hồn Quả, bảo sư phụ bọn họ rời núi ra tay là được.

- Bên phía Long Bác thì sao, tên tiểu nhân hèn hạ này muốn biết tin tức về tiên mộ từ chỗ chúng ta, mà lại không muốn đắc tội Mạc Phàm, nếu không phải sư huynh mạng lớn, thiếu chút nữa đã chết trên tay Mạc Phàm rồi, thù này cũng không thể không báo.

Ánh mắt Tống Hồng Sơn phát lạnh, nói.

- Ông yên tâm đi, thù này tôi chắc chắn sẽ báo.

Viên Trọng Dương hừ lạnh một tiếng nói, âm độc xuất hiện trong mắt ông ta.

Long Bác không chỉ không giữ chữ tín, còn làm hai nhà bọn họ mất mặt, không cần Tống Hồng Sơn nói, ông ta cũng khiến Long Bác phải trả giá thật lớn.

- Sư huynh chuẩn bị làm thế nào đây, Long Bác là tướng quân của Kiêu Long, chúng ta cũng không thể làm quá rõ chuyện này được?

Tống Hồng Sơn lo lắng nói.

Long Bác là đại lão của quân đội, nếu bọn họ làm quá rõ, sau này bọn họ sẽ không có chỗ dung thân ở Hồng Kông.

- Ha ha, chuyện này tôi tự có chủ trương, không phải Long Bác muốn chúng ta thu thập thông tin sao, cho cậu ta một phần, nhưng trong đó thật giả khó phân biệt.

Viên Trọng Dương cười mỉa nói.

Bọn họ điều tra được không ít thông tin về bảo vật trong tiên mộ, cũng có không ít nguy hiểm.

Trước khi ông ta đạt thành hiệp nghị với Long Bác, cũng có nói trước, những thông tin mà bọn họ biết chưa chắc đã chính xác hoàn toàn, còn có nguy hiểm nhất định.

Long Bác vô tình với bọn họ, vậy đừng trách bọn họ vô nghĩa.

Chỉ cần bọn họ hơi sửa thông tin một chút, tất nhiên sẽ quên đi một số điểm quan trọng, người của Kiêu Long đợi chết đi.

- Không chỉ Kiêu Long, tên tiểu tử Mạc Phàm kia cũng đừng nghĩ đến chuyện thoải mái khi ở trong tiên mộ, ông lập tức phái người gửi tin cho những lão quái vật đang mắc kẹt ở trước cửa Thần Cảnh, nói là Thất Hồn Quả có thể đột phá Thần Cảnh, Mạc Phàm muốn độc chiếm Thất Hồn Quả này, vì chữa bệnh cho một tiểu nha đầu.

Viên Trọng Dương cười âm hiểm nói.

- Sư huynh anh minh, tôi lập tức đi làm.

Tống Hồng Sơn cười đắc ý, khói mù trên mặt mất đi, giống như nhìn thấy Mạc Phàm bị kẻ địch bao vây tứ phía trong tiên mộ, sau khi ra ngoài sẽ làm giá y cho bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK