Mục lục
Thần y trọng sinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khốn Xà và Tỏa Long chỉ là hai tầng biến hóa đơn giản nhất của Cửu Khúc Hoàng Sa Trận, ngưng tụ đại địa chi lực làm tỏa liên, lấy lực vạn quân giam giữ người bên trong.

Đến Trấn Địa có thể động đến địa mạch, lấy địa mạch chi lực bao vây.

18 người bọn họ không thể hoàn thành tầng biến hóa này, không ngờ mình Mạc Phàm lại làm được.

18 người, còn không bằng mình Mạc Phàm?

- Đây là Trấn Địa thật sao?

18 người của Thủ Hộ Nhất Tộc khó có thể tin nói.

- Quỳ xuống!

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Mọi người vốn cảm thấy như có ngọn núi đè lên người, theo những lời Mạc Phàm vang lên, trong chớp mắt ngọn núi đè nặng thêm không ít.

K tiên sinh nhíu mày, trường kiếm trong tay cắm xuống đất, trong chớp mắt mặt đất nổ tung.

Mượn sức giật này, ông ta nhảy lên vài cái rơi xuống cây tùng cách đó không xa.

Ánh mắt ông ta nhìn Mạc Phàm cũng thay đổi theo, không còn khinh miệt như trước, trái lại có chút thận trọng, tựa như nhìn đối thủ có thực lực ngang bằng.

Ngoài K tiên sinh ra, cho dù là Thủ Hộ Nhất Tộc, Âu Dương Minh Nhật, hay đám Lâm Thiên Thành, “cộp” một tiếng quỳ xuống hết.

Ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Thủ Hộ Nhất Tộc nhíu mày, sắc mặt xanh mét.

Cạm bẫy bọn họ chuẩn bị tỉ mỉ, không chỉ không giam được Mạc Phàm, trái lại bị Mạc Phàm cướp đi trận kỳ, khiến bọn họ quỳ gối trong Cửu Khúc Hoàng Sa Trận.

Mặt đám Lâm Thiên Thành cũng không còn chút máu, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng trượt xuống, trong mắt đều là hoảng sợ.

- Tôi đã nói chuyện này không đáng tin, lần này xong rồi.

Gia chủ tân nhiệm Phương gia vô cùng hối hận oán trách.

Ông ta vốn không muốn đến đây, muốn đến Mạc gia xin lỗi.Bị đám Lâm Thiên Thành và Tống Minh Huy khuyên bảo nhiều lần, lúc này ông ta mới đồng ý tới, ai biết kết quả như vậy.

- Sợ cái gì, tiểu tử này chỉ khiến tôi quỳ xuống mà thôi, cậu ta không dám giết chúng ta đâu.

Lâm Thiên Thành nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ, không phục lắm nói.

Mạc Phàm dám giết bọn họ, không chỉ không có người hợp tác với Mạc gia, xí nghiệp gia tộc bọn họ cũng bãi công.

Đến lúc đó tỉnh Giang Nam có không biết bao nhiêu người thất nghiệp, ông ta không tin Mạc Phàm không sợ.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.

- Muốn dùng bãi công uy hiếp tôi sao?

- Thế nào, tiểu tử, cậu sợ rồi sao, nhanh thả chúng tôi ra, nếu không cậu không chịu được đâu.

Lâm Thiên Thành nhìn Mạc Phàm, cười mỉa nói.

- Bãi công thì bãi công đi, tôi xem những gia tộc các ông không sợ chết đến mức nào.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, vô cùng bình tĩnh nói.

Lần này ai dám là địch với Mạc gia, có một giết một, có cả đám giết cả đám, mãi đến khi không ai dám xúc phạm Mạc gia hắn mới thôi.

Những gia tộc Lâm gia muốn bãi công thì kệ, không có những gia tộc Lâm gia, sẽ có gia tộc khác đoạt thành.

Tóm lại hắn sẽ không để bất luận kẻ nào gây bất lợi cho Mạc gia tồn tại, cho dù cả Giang Nam bãi công cũng không sao.

Vẻ mặt Lâm Thiên Thành ngẩn ra, sắc mặt không có một chút huyết sắc.

Thủ Hộ Nhất Tộc của Lâm gia không phải đối thủ của Mạc Phàm, đã không thể dựa vào.

Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ là dùng thương trường Giang Nam áp chế Mạc Phàm, nếu Mạc Phàm thật sự dám giết, bãi công không thể duy trì được lâu, chỗ dựa sau cùng của bọn họ cũng ngâm nước nóng rồi.

- Mạc Phàm, cậu điên rồi.

- Điên sao?

Mạc Phàm cười, làm như không nghe thấy.

Hành động của đám Lâm Thiên Thành tựa như đám sói nói với hắn, cho dù cậu lại giết chúng tôi, chúng tôi cũng không ăn cừu nữa, dùng chuyện này uy hiếp hắn mới điên.

- Các ông còn gì muốn nói?

Mạc Phàm hỏi.

- Tiểu tử, cho dù cậu dám giết chúng tôi, cũng cần phải ra khỏi trận của Âu Dương gia tôi mới được.

Âu Dương Minh Nhật quỳ trên đất, tức giận nói.

Mạc Phàm có thể khống chế Cửu Khúc Hoàng Sa Trận, nhưng muốn giết bọn họ, sẽ bị tiên trận ngăn cản.

Cho nên Mạc Phàm chỉ có thể khiến ông ta quỳ xuống, không có khả năng giết bọn họ, trừ phi Mạc Phàm phá được tiên trận.

- Tiểu tử, tôi cảnh cáo cậu nhanh để chúng tôi đứng dậy, nếu không không có chút ưu đãi nào với cậu đâu.

Âu Dương Minh Nhật nghiến răng nghiến lợi nói.

Ông ta đường đường là người rất có uy vọng ở Giang Nam, thành viên của Long Hoa Hội Hoa Hạ, vậy mà phải quỳ xuống với Mạc Phàm, điều này làm ông ta không chịu đựng được.

- Hả?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trong mắt lóe lên lam quang, lạnh nhạt nhìn phía trên đình nghỉ mát.

- Ông dựa vào trận pháp này đúng không?

- Thì thế nào, cậu phá được sao, nếu cậu có thể phá được, sau này lão phu gặp cậu sẽ quỳ xuống.

Âu Dương Minh Nhật không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

- Quỳ thì không cần, ông đợi chết là được.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Trận pháp này đa số người dưới Kim Đan không thể phá vỡ, có không ít người bị trận pháp này giam đến chết.

Nhưng hắn là phần lớn người dưới Kim Đan kỳ kia sao?

Lúc hắn ở Kim Đan Kỳ đều phá được thần trận, loại trận pháp cấp trung này có thể giam được hắn sao, nhất là khi hắn đã luyện hóa được Thái Âm Chi Khí.

Âu Dương Minh Nhật nhìn Mạc Phàm bình tĩnh như vậy, sắc mặt khó coi, chẳng lẽ Mạc Phàm có thể phá giải được tiên trận?

- Tiểu tử, cậu quá càn rỡ, lão phu khuyên cậu làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến hậu quả.

Mạc Phàm cười khẽ, ý niệm vừa động, Thái Âm Chi Khí màu đen hóa thành bảy trường kiếm màu đen xoay tròn trôi nổi xung quanh hắn.

Bảy trường kiếm màu đen này vừa xuất hiện, trong chớp mắt nhiệt độ xung quanh hạ thấp rất nhiều.

- Đi!

Bảy kiếm khí màu đen phát ra tiếng ong ong, như cuồng long xuất hải, bay mang theo tiếng xé gió vang lên trên không đình nghỉ mát.

“Keng keng…” Tiếng kim khí va chạm nhau vang lên, hắc khí biến mất vào trong bảy góc đình nghỉ mát.

“Răng rắc…” Một tầng hắc khí màu đen lan tràn ra xung quanh đình nghỉ mát.

Chỉ trong chớp mắt, đình nghỉ mát bị huyền băng màu đen bao phủ.

Nhưng màn hào quang bảy màu không biến mất.

“Vù vù!” Âu Dương Minh Nhật thở phào một hơi, khóe miệng nhếch lên tươi cười thoải mái.

Mạc Phàm đã phá giải trận pháp của Thủ Hộ Nhất Tộc, ông ta tưởng rằng Mạc Phàm thật sự có thể phá trận pháp này.

Ai biết chỉ sợ bóng sợ gió một hồi.

Đường đường là tiên trận, bị vũ khí hạng nặng oanh tạc cả ngày cũng không có vấn đề, sao có thể phá giải được dễ dàng như vậy?

- Tiểu tử, không phải cậu có thể phá được tiên trận này sao?

Âu Dương Minh Nhật cười nói.

Đám Lâm Thiên Thành cũng lau mồ hôi, nếu như ngay cả tiên trận này cũng bị Mạc Phàm phá, bọn họ sẽ không quỳ xuống đơn giản như vậy.

- Mạc Phàm, nếu cậu không phá được tiên trận này, vẫn nên thả chúng tôi ra tốt hơn, nếu lát nữa chúng tôi không rời khỏi nơi này, sẽ có người ra tay với Mạc gia, nếu cậu không muốn người nhà cậu chết, thì nhanh thả chúng tôi ra.

Lâm Thiên Thành cười nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Âu Dương Minh Nhật và Lâm Thiên Thành một cái, cười nhạt.

- Gần đến lúc rồi.

- Đến lúc gì?

Âu Dương Minh Nhật nhướn mày, khó hiểu nói.

Mạc Phàm không đáp, ngón tay sáng lên, Bạch Ngọc Kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Hắn rót linh khí vào trong trường kiếm, kiếm khí dài ra.

- Phá cho ta!

Kiếm khí phun trào, trong chớp mắt dài ba trượng.

Một đạo kình phong vô cùng sắc bén nổi lên, kiếm khí chém trên không đình nghỉ mát.

“Rầm!”

Trên đình nghỉ mát, ánh sáng bảy màu sáng lên rồi tắt.

“Răng rắc!” trên không đình nghỉ mát như thủy tinh vỡ nát, hóa thành mảnh nhỏ rơi xuống.

Xung quanh đình nghỉ mát lặng ngắt như tờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK