Còn bên này, sau khi Thẩm Thanh Ngọc dẫn bố mẹ rời khỏi nhà họ Bạc, vừa tới cửa khách sạn lại chạm mặt mấy người quen.
Tô Nguyệt Lăng có quan hệ tốt với Bạc Minh Tâm, chuyện Thẩm Thanh Ngọc bị bao nuôi cũng phải đội ơn cô ta giúp đỡ lan truyền, nên bây giờ cả Lâm Thành đều biết Thẩm Thanh Ngọc bị người ta bao nuôi.
Thẩm Thanh Ngọc làm dâu nhà họ Bạc ba năm, mỗi lần Tô Nguyệt Lăng đến nhà họ Bạc đều không tránh khỏi bắt nạt Thẩm Thanh Ngọc cùng Bạc Minh Tâm, quá đáng hơn một chút chính là vu oan hãm hại.
Có thể nói, Tô Nguyệt Lăng vẫn còn dừng lại ở thời gian cô ta và hai người Bạc Minh Tâm bắt nạt Thẩm Thanh Ngọc.
Trước đó không lâu, trong buổi tiệc do nhà họ Chu tổ chức, mấy người Tô Nguyệt Lăng và Bạc Minh Tâm bị mất mặt vì Thẩm Thanh Ngọc, Tô Nguyệt Lăng vẫn luôn muốn tìm cơ hội trả thù.
Hôm nay lại đụng phải Thẩm Thanh Ngọc, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nhưng mà Tô Nguyệt Lăng chưa kịp mở miệng, Tô Thiên Thuận ở bên cạnh đã lên tiếng trước: “Tổng giám đốc Thẩm, đã lâu không gặp.”
Từ nhà họ Bạc đi ra, Thẩm Quốc Vinh vẫn còn mang theo một bụng tức, bây giờ gặp phải người quen, ông ấy mới thu lại mấy phần, nhìn Tô Thiên Thuận rồi khẽ gật đầu: “Tổng giám đốc Tô, đã lâu không gặp.”
Tô Thiên Thuận lăn lộn trong thương trường nhiều năm, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc đang nắm tay bà Thẩm. Mọi người đều biết nhà họ Thẩm có một cô con gái duy nhất, nhưng cô con gái cưng của Thẩm Quốc Vinh tên là gì trông ra sao thì không có mấy người biết.
Nhưng Tô Thiên Thuận lại biết Thẩm Thanh Ngọc, chẳng phải là vợ trước của cậu hai nhà họ Bạc đó sao.
Thẩm Thanh Ngọc họ Thẩm, Thẩm Quốc Vinh cũng họ Thẩm, bây giờ Thẩm Thanh Ngọc lại đang nắm tay bà Thẩm, nhìn kỹ thì gương mặt của Thẩm Thanh Ngọc cũng giống với Thẩm Quốc Vinh đến bảy phần, trong lòng Tô Thiên Thuận ngỡ ngàng, nhưng không hiện lên trên mặt: “Tổng giám đốc Thẩm, đây chính là con gái của ông à?”
Khi Thẩm Thanh Ngọc còn nhỏ Thẩm Quốc Vinh buộc lòng phải giấu giàu khiêm tốn, chỉ sợ có người làm tổn thương Thẩm Thanh Ngọc, thật không ngờ khiêm tốn cũng có chỗ không tốt của khiêm tốn, nhà họ Bạc chính là một bài học.
Bây giờ Thẩm Quốc Vinh chỉ hận không thể tuyên bố với toàn thế giới rằng Thẩm Thanh Ngọc chính là con gái của mình, lúc này Tô Thiên Thuận hỏi như vậy, ông ấy cũng không giống như trước đây nữa: “Tiểu Ngũ, chào tổng giám đốc Tô đi con.”
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn Tô Nguyệt Lăng đang nắm tay Giang Lưu Vân ở sau lưng Tô Thiên Thuận, hơi nhếch môi nở nụ cười, lễ phép thoải mái lên tiếng chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Tô.”
Tô Thiên Thuận cười một tiếng, khen vài câu dễ nghe, sau đó thức thời dẫn theo vợ và con gái đi vào trước.
Sau khi đi vào phòng bao, Tô Nguyệt Lăng không tin nổi mà gọi Tô Thiên Thuận một tiếng: “Bố, tổng giám đốc Thẩm lúc nãy là ai?”
Chẳng phải Thẩm Thanh Ngọc xuất thân bình dân sao?
Tại sao bố cô ta lại khách sáo với tổng giám đốc Thẩm đó như vậy?
Tô Thiên Thuận đã thu lại nụ cười: “Nam Thành chỉ có một nhà họ Thẩm, Tổng giám đốc Thẩm đó còn có thể là ai?”
Vốn dĩ trong lòng Tô Nguyệt Lăng đã ngờ ngợ, nhưng cô ta không tin, lúc này nghe thấy lời của Tô Thiên Thuận, sắc mặt cô ta hơi trắng nhợt: “Sao có thể chứ! Sao Thẩm Thanh Ngọc lại là con gái nhà giàu nhất Nam Thành được!”
Thẩm Thanh Ngọc là con gái của nhà giàu nhất Nam Thành, vậy những lời lúc trước cô ta và Bạc Minh Tâm chê cười Thẩm Thanh Ngọc chẳng phải thành trò cười sao?
Tô Nguyệt Lăng không tin, nhưng câu nói tiếp theo của Tô Thiên Thuận lại như sét đánh ngang tai cô ta.
“Bố mặc kệ trước kia con có khúc mắc gì với Thẩm Thanh Ngọc, nhưng sau này khi gặp Thẩm Thanh Ngọc mà con còn dám như trước đây thì bố sẽ cắt hết thẻ trong tay con!”
“Bố…”
Tô Nguyệt Lăng trợn tròn mắt nhìn Tô Thiên Thuận, ngay cả Giang Lưu Vân luôn cưng chiều cô ta mà lần này cũng không nói đỡ cho cô ta: “Nguyệt Lăng, nghe lời bố con đi, nhà họ Thẩm không phải nhà chúng ta có thể chọc nổi.”
Thẩm Quốc Vinh là người giàu nhất Nam Thành, mà nhà bà Thẩm lại còn là quan lớn trong giới chính trị, cô chủ nhà họ Thẩm, quả thật không phải người mà bọn họ có thể tùy tiện đắc tội.